Chap 1: Học Sinh Mới
Tối. Tối quá.
Nơi đây là đâu mà lại tối đến như vậy. Không có đến một chút ánh sáng, xung quanh chỉ có màn đêm bao bọc.
Kyu Hyun vùng bỏ chạy, cậu cứ chạy miệt mài, không biết là đi đến đâu, chỉ muốn ra khỏi được bóng tối đáng sợ này. Cậu chạy mãi cho đến khi thấy mình ở trong một khu vườn rộng lớn với đầy hoa thơm cỏ lạ, cây cối tươi mát và tiếng suối róc rách.
Đây là đâu ? Không phải là thiên đường chứ ?
Bỗng một tiếng hát ngọt ngào vang lên, nhẹ như tiếng chuông gió kêu leng keng, mềm mượt như một dải lụa trắng tinh khiết vang lên trong không trung tĩnh lặng. Cậu tò mò đi về nơi đang phát ra âm thanh tuyệt diệu đó.
Đó là một bóng cây to, rất to, tán cây tỏa rộng, xum xuê, những cành lá đung đưa trong gió nghe rì rào. Tiếng hát vang lên từ trên gần ngọn cây, nơi có bóng người đang ngồi. Đó hẳn là một con người xinh đẹp với chân tay thon thả và làn da trắng mịn, vóc người thanh mảnh và mái tóc đen mượt mà.
Còn khuôn mặt thì sao nhỉ?
KyuHyun không nhìn thấy được vì ngược sáng nhưng vẫn cho rằng đó là một con người xinh đẹp. Cậu tò mò muốn biết mặt người đó đến nỗi cất tiếng gọi nhưng người đó không nghe. Cậu gọi lần nữa, người đó cũng không quay lại. Cậu cất bước chạy đến gần thì lại bị ngăn lại một sức mạnh vô hình nào đó.
Cứ thế cậu đứng đó gọi người đó mãi không thôi, nhưng tất cả chỉ là những nỗ lực bất thành, tiếng gọi của cậu như rớt vào hố sâu, như bị màn đêm nuốt chửng, hoàn toàn không đến được tai người đó. Đến khi cậu bực bội vung mạnh thân mình để thoát khỏi cái sức mạnh đó thì
“ Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên. Kyuhyun té từ trên giường xuống, cả người ê ẩm, nhất là cái lưng như muốn trẹo sang một bên. Trong phút chốc cậu cảm thấy sẽ tốt hơn nếu đập đầu xuống sàn, có khi lại chữa được bệnh mộng mị vớ vẩn.
Đây không phải là lần đầu tiên Kyuhyun mơ thấy giấc mơ đó. Cơn mơ bắt đầu từ khi cậu 10 tuổi và lặp đi lặp lại không dừng, ám ảnh tâm trí cậu từ ngày này sang ngày khác. Ban đầu thì cậu tò mò muốn biết giấc mơ đó nói gì nhưng càng về sau thì cậu càng cảm thấy lo lắng khi những giấc mơ kéo dài và không thể lý giải được. Đó không phải là điềm báo của bất kì việc gì cũng không phải là hình ảnh nào từng thấy trước đây và càng không giống bất kì quang cảnh nào trên trần gian này. Hay đúng như lời Siwon nói, đó chỉ là sự mơ mộng về một người đẹp nào đó? Nhưng nói thật cậu chưa từng gặp ai như vậy. Nói tóm lại là mù tịt hoàn toàn, càng nghĩ càng nhức đầu. Cuối cùng thì Kyu Hyun quyết định đi vào nhà tắm để chuẩn bị đi học. Dù sao hôm nay cũng là ngày khai giảng và cậu không muốn bị muộn tí nào.
.
Cổng trường cấp III Chun Chang đông nghẹt người và xe. Đây là một trong những ngôi trường cấp III danh giá nhất thành phốSeoulvới thành tích học tập ,thể thao, văn hóa luôn đứng đầu. Không chỉ thế, trường còn nổi tiếng về độ xa hoa của các học sinh. Đa số học sinh ở đây đều là con nhà danh giá, không phải là các gia đình của chính trị gia thì cũng phải là tổng giám đốc hay nghệ sĩ nổi tiếng. Vì thế, dịp khai giảng đúng là thời điểm thích hợp đế nhà trường, phụ huynh và cả học sinh phô trương thanh thế.
Cả một dãy dài xe ô tô đậu từ cổng kéo dài cả con đường. Học sinh từ trên xe bước xuống ăn mặc quần áo đúng chuẩn “ quý tộc”: Nữ váy carô trắng đen; Nam quần dài màu đen, cả hai đều mặc áo vét xanh ngoài áo sơ mi trắng, cà vạt đen gọn gàng. Tất cả trông đều thanh lịch và sang trọng. Họ đang say sưa trò truyện về những chuyến đi và kì nghỉ, những món đồ mới mua và cả lịch trình những buổi tụ họp khác nhau …
Không khí đang sôi nổi đột nhiên tất cả cùng im lặng khi nghe tiếng xe phân khối lớn từ xa vọng tới. Chưa đầy 10s, một chiếc xe môtô đen bóng đỗ “xịch” xuống đường, người ngồi trên xe gỡ mũ bảo hiểm bước xuống xe. Cả đám đông ồ lên khi thấy mặt cậu ta. Dáng người cao ráo với mái tóc bù xù trước gió, đồng phục mặc kiểu tự do , không cài nút áo vét, không đóng thùng càng làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai hờ hững của cậu – Kyu Hyun. Là con trai của hai nghệ sĩ piano tài năng, thành tích học tập luôn đứng TOP kèm theo vẻ đẹp trai nổi loạn, KyuHyun được xem là một trong những mỹ nam nổi tiếng của trường và được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người. Tuy nhiên, cậu rất lạnh lùng và không quan tâm đến sự chú ý của mọi người. Trái ngược với Kyu Hyun là Siwon – bạn thân của cậu. Cũng nổi tiếng với tư cách là một mỹ nam nhưng Siwon có vẻ thân thiện hơn nhiều. Cậu là quý tử của Chủ tịch tập đoàn Hyundai Department Store – một trong 3 hệ thống siêu thị lớn nhất cả nước. Là một người đa tài, Siwon không chỉ đứng đầu về học tập mà còn là một vận động viên thể thao cừ khôi. Chưa kể đến Siwon đối xử với các bạn nữ rất dịu dàng, lịch sự, đúng kiểu quý ông nên được rất nhiều người hâm mộ. Nhưng tất nhiên là lắm tài cũng nhiều tật , anh chàng này của chúng ta lại rất đa tình ,số bạn gái của anh ta chắc không dưới 20 người. Với tiêu chí không làm bất kì người đẹp nào đau lòng, Siwon quả là tài năng trong việc mê hoặc con gái.
Chiếc xe Limo vừa dừng lại bên đường là xe của Siwon. Một vệ sĩ nhanh nhẹn chạy xuống mở cửa và Siwon bước xuống xe, vẻ ngoài chỉnh tề và nụ cười thân thiện với mọi người. Cậu bước về phía Kyu Hyun, vỗ nhẹ vai cậu ta:
– Này, sao hồi sáng tớ gọi điện cậu không bắt máy thế? Tính rủ cậu đi học luôn vậy mà…
– Lúc đó tớ chưa dậy, mà tớ cũng không muốn đi cùng cậu đâu, ngồi trong cái hộp di động đó ngộp thở chết.
Kyu hyun thản nhiên đáp.
– Giờ đó mà cậu còn đang ngủ à? Không phải lại mơ thấy người đẹp chứ? Siwon đùa.
– Phải, người đẹp, rất đẹp, đẹp đến nỗi tớ té giường đây! Kyu Hyun thở dài.
– Ồ, vậy cơ à! Thế là ai vậy, Lee Hyo Ry? Song Hee Kyo? Kim Tae Hee? Siwon tò mò đoán.
– Này, đầu cậu chỉ nghĩ được đến thế sao, tớ nói té giường mà cậu vẫn còn tâm trạng để mơ đến mấy cô nàng đó à? Kyu Hyun bực mình.
– Ha ha, đùa chút thôi, tại xưa giờ cậu không để ý tới con gái mà lại mơ thấy người đẹp thì thật lạ.
Siwon cười lớn, làm bạn với cậu ta suốt bao lâu nay nên cậu biết Kyu hyun rất ghét con gái, vậy mà lại thích một cô nàng tới mức mơ mộng, đúng là tình yêu thay đổi con người (phải vậy không ta).
Trái ngược với cậu bạn đang cười tươi hết cỡ cứ như vừa nghe được một câu chuyện hài hước rất thú vị, Kyu Hyun mặt mày hầm hầm, có vẻ tức giận :
– Tớ không có đùa đâu, giấc mơ đó có vẻ kì lạ lắm!
Im lặng một chút Kyu hyun nói tiếp, là giấc mơ bữa trước tớ kể cho cậu đó.
Siwon hơi ngạc nhiên trước lời nói của Kyu Hyun, cậu chau mày nhớ lại rồi quay sang nhìn Kyu Hyun :
– Không phải là giấc mơ về người ngồi trên cây đó chứ? Cậu mơ thấy tiếp à ?
– Ừ, lại mơ thấy nhưng lần này kì lạ hơn mọi lần, mọi thứ có vẻ rõ ràng hơn. Kyu hyun hơi chau mày.
– Là sao? Cậu nói rõ hơn đi chứ ! Siwon hỏi.
– Tớ cũng không biết nói sao nữa nhưng tớ cảm thấy cảnh vật trong mơ rất thật, những âm thanh nghe như tiếng động nghe thấy từ bên ngoài vậy, vang vọng trong đầu và cả … Nói đến đây Kyh hyun hơi đỏ mặt, liệu cậu có nên nói ra là cậu ngửi thấy mùi hương trên người đó không, nghe có vẻ biến thái quá.
Thấy Kyu Hyun im lặng, Siwon tò mò hỏi tiếp :
– Còn gì nữa không ?
– Không, hết rồi.!
KyuHyun bối rối nhìn cậu bạn của mình, hơi chột dạ vì sợ bị Siwon thấy thái độ khác thường. Nhưng tiếc là anh chàng đang mải mê suy đoán về câu chuyên nên không chú ý. Hai người đi tiếp về phía hội trường, đột nhiên Siwon quay sang làm Kyu Hyun giật mình :
– Ê, nói thật đi, có phải cậu từng hứa hẹn với cô nàng nào rồi phải không ?
– Gì nữa, cậu lại đoán linh tinh phải không? Kyu Hyun nhăn mặt.
– Nếu cậu từng lừa tình một ai đó thì chắc chắn cô nàng đó sẽ ám cậu để cậu phải lo sợ. Tớ thấy giả thuyết này có vẻ đúng nhất đấy!
Siwon ánh mắt đùa giỡn nhìn Kyu Hyun. Đúng như cậu nghĩ, màu sắc của khuôn mặt cậu ta ngày khó chịu và ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình:
– Nếu cậu cảm thấy muốn mát xa thì cứ nói nhé Siwon, tớ đang rảnh tay nên sẽ giúp cậu một tí. Môi Kyu hyun khẽ nhếch lên lạnh lùng làm Siwon vội vàng xua tay :
– Được rồi, chỉ là một tí thuốc bổ cho sống lâu thêm thôi, có cần phải nóng tính vậy không.
– Đã nói là tớ không hứng thú với mấy đứa con gái mà! Toàn những con nhỏ chán ngắt, không có ai đặc biệt cả. Kyu hyun khẽ lắc đầu, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.
– Hức, xung quanh cậu toàn mấy em xinh đẹp, chân dài, hiền lành có, cá tính có vậy mà còn không thấy ai thú vị, không phải cậu đứt dây cảm giác chứ? Siwon vừa nói vừa liếc nhìn Kyuhyun, kèm theo một cái thở dài. Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng và sau đó lại tiếp tục là giọng Siwon:
– Hay đừng nói là ông cũng có ý trung nhân giống tôi chứ? Tốt nhất là không nên vì thế gian này chỉ cần một chàng trai chung thủy như tôi là đủ. Kyuhyun mém té ngửa trước lời nói của Siwon. Liệu người vừa nói câu này có đúng là chàng lãng tử hào hoa không nhỉ? Kyu hyun nghi ngờ hỏi lại:
– Ai là chàng trai chung thủy? Không phải là kẻ từng tuyên bố yêu tất cả người đẹp trên thế giới này chứ?
– Hừ, chuyện xa lắc mà cậu còn nhắc làm gì, Kyuhyun thầm nghĩ mới cách đây có 3 ngày chứ mấy mà lâu lắc gì nhưng không nói, thật ra thì tớ đã có mẫu người yêu thích riêng từ lâu rồi nhưng chưa nói thôi. Siwon nói, có vẻ nghiêm túc.
– Không biết ai mà lại có thể chinh phục trái tim kẻ đa tình vậy? Kyuhyun cười nhạt hỏi, vốn không tin lắm lời Siwon. Không để ý tới lời trêu chọc của Kyuhyun, Siwon cười mỉm nói:
– Với một anh chàng đa tình thì tất nhiên cần một cô nàng ngây thơ trong sáng và bao dung như thiên thần rồi.
Kyuhyun dở khóc dở cười trước câu nói của cậu bạn, đúng là không thể chữa được bệnh mê gái, nghĩ thế Kyuhyun bước đi nhanh hơn để mặc Siwon đang mải mê tưởng tượng về người đẹp của mình.
Kyu hyun đang đi dọc khuôn viên trường, nơi trồng cả một hàng dài cây anh đào mát rượi với tán lá phủ đầy sân. Nghe nói sở thích này là của Hiệu trưởng – một du học sinh cũ bên Nhật và say mê loài hoa đẹp đẽ này nên quyết định trồng trong sân trường. Thời tiết đang bắt đàu vào thu, bầu trời trong xanh và nắng như cát vàng rải nhẹ khắp nơi trên vạn vật. Dường như cả thế giới như đang trở nên rực rỡ hơn trong khung cảnh tuyệt đẹp này. Kyuhyun cảm thấy tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, dễ chịu hẳn và quên mất cơn tức giận theo mình từ sáng tới giờ.
Bỗng những cơn gió nhẹ từ đâu thổi đến, lúc đầu chỉ là những cơn dao động nhẹ nhưng rồi càng lúc càng mạnh, làm cả hàng cây xao xác trong cơn mưa lá. Hàng ngàn chiếc lá rơi xuống và xoay tít trong không khí, che mất tầm nhìn của Kyuhyun. Đến khi những chiếc lá bắt đầu dừng lại và rơi xuống đất thì Kyuhyun mới nhận ra sự có mặt của con người đang đứng trước mặt mình.
Đó là một con người xinh đẹp nhất mà Kyuhyun từng thấy. Đôi mắt to và sáng long lanh như những vì sao nổi bật lên trên nước da trắng mịn không chút tì vết, chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn, đôi môi chúm chím đỏ hồng và mái tóc đen mềm mượt bay trong gió. Tất cả hợp một cách kì lạ vơi bộ đồng phục: áo vét xanh, sơ mi trắng và quần tây đen; đây là thứ duy nhất có thể phân biệt được cậu ta là trai hay gái. Kyu hyun sững người nhìn anh bạn xinh-đẹp-lạ-thường này trong một thoáng rồi cảm thấy mình có vẻ hơi bất lịch sự nên đi tiếp, lướt qua người cậu ta. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng phát ra, có cảm giác vang xa trong không gian xung quanh:
– Cậu có nhớ tớ không Kyuhyun ?
Kyuhyun thoáng ngạc nhiên. Xưa giờ cậu ít giao tiếp nên không có nhiều bạn, vì vậy thường thì chỉ cần gặp mặt là nhận ra. Huống gì lại là một người đặc biệt như vậy. Nghĩ vậy Kyu hyun lắc đầu nói:
– Xin lỗi chắc cậu nhận nhầm người rồi.
Trong một thoáng, Kyuhyun cảm thấy người đối diện có một chút run rẩy, đôi mắt to long lanh như muốn khóc. Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua, cậu ta nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh và nở một nụ cười thân thiện :
– Ha ha, cậu không biết là đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên tớ chuyển đến đây mà. Nhưng không sao, giờ tụi mình làm quen cũng được. Tớ là Lee Sungmin, rất vui được gặp cậu.
Sungmin giơ bàn tay trắng trẻo của mình ra cho Kyuhyun bắt nhưng Kyuhyun không phản ứng gì. Cậu tưởng rằng Sungmin cũng giống những kẻ khác, muốn kết thân với mình vì gia thế nên khó chịu. Kyuhyun lạnh lùng nói :
– Không cần, tôi thích ở một mình hơn.
Nói xong, Kyuhyun quay đi để lại Sungmin một mình giữa sân trường. Sungmin nhìn theo bóng của Kyuhyun đén khi nó mờ nhạt và lẩn khuất giữa đám đông. Cậu thở dài một cách chán nản.
Lần hội ngộ mong chờ suốt 1000 năm không được như mong đợi nếu không nói là quá tệ , Kyuhyun thậm chí còn không muốn nói chuyên với cậu. Nhưng tất cả đều đã nằm trong dự đoán của Sungmin, cậu không ngạc nhiên với thái độ đó của Kyuhyun vì biết đó là thiên bẩm trong người cậu rồi. Hơn nữa đã hơn ngàn năm tìm kiếm đợi chờ, giờ đây Sungmin cũng không vội . Cậu tin rằng sẽ nhanh chóng lấy lại được tình cảm trước đây của hai người. Nghĩ vậy bất chợt Sungmin mỉm cười và cũng bước đi hướng Kyuhyun vừa đi.
.
.
Buổi lễ khai giảng chán ngắt kéo dài làm cho Kyuhyun cảm thấy buồn ngủ muốn chết. Vốn dĩ tối qua cậu đã không ngủ được nay nghe từng bài giảng Moran dài lại càng nản thêm. Vì thế vừa bước chân đến lớp là cậu đi thẳng xuống bàn cuối và ngủ luôn. Siwon nhìn bạn mình mà thấy ngán ngẩm. Chưa thấy ai mới đầu năm khai giảng lại đi ngủ thế này, phải gặp và nghe giáo viên chủ nhiệm dặn dò chứ. Nhưng đó là nói cho hay vậy thôi chứ trong lòng Siwon cũng muốn ngủ chết đi được. Thời tiết dễ chịu, không khí mát mẻ cộng thêm hương hoa thoang thoảng thật khiến người ta dễ bị ru ngủ, phải đấu tranh lắm Siwon mới giữ được không cho hai hàng mi rủ xuống. Dù sao thì cậu cũng là lớp trưởng nên phải gương mẫu chứ.
“Mà thầy giáo chủ nhiệm sao mãi chưa đến nhỉ, không phải đi muộn chứ ? Ai chứ thầy Han thì có thể lắm “, Siwon thầm nghĩ.
Thầy Han vốn là chủ nhiệm lớp A1 của Kyu Hyun và Siwon từ hồi lớp 1 tới giờ. Thầy là một người rất tốt bụng và đẹp trai nên được mọi người yêu mến. Tuy nhiên thầy cũng rất dễ tính và hơi ngốc nghếch nên hay bị bắt nạn bởi học sinh. Chẳng thế mà học sinh 10a1 năm nay hào hứng và thoải mái lắm, vào lớp rồi nhưng cả lớp ngồi túm tụm nói chuyện và Siwon cũng chả buồn nhắc nhở. Bới cậu biết thể nào cũng nhận được một câu như thế này: “ Ôi dào, thầy Han thì sợ gì chứ, thầy ấy hiền như đất ấy”.
.
– Hơ hơ, hắt xì! Cách đó không xa một thầy giáo trẻ đang hắt xì liên tục. Thầy không ngừng lấy khăn giấy lau mũi khiến cho mũi thầy đỏ ửng lên. Một bàn tay nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay trắng tinh cùng giọng nói dịu dàng:
– Thầy dùng khăn tay của em sẽ dễ chịu hơn đấy ạ! Mà thầy không sao thật chứ, em thấy thầy nên đi khám thì hơn.
– Ha ha, không sao đâu em đừng lo, thầy không ốm đâu. Từ khi 5 tuổi đến giờ thầy chưa bị cảm bao giờ, chắc là có ai nhắc nhiều quá đấy thôi. Mà cảm ơn em về chiếc khăn tay nhé, Sungmin. Thầy Han mỉm cười với cậu bé dễ thương.
– Dạ có gì đâu thầy, chỉ có chiếc khăn tay thôi mà. Sungmin cũng cười đáp lại, nụ cười của cậu rạng rỡ và tỏa sáng như ánh mặt trời, chân thành và ấm áp vô cùng.
Thầy Han nhìn chăm chú vào Sung Min bằng ánh mắt long lanh rồi quay lưng đi bật khóc:
– Ôi, em đúng là thiên thần, dạy học 10 năm rồi mà lần đầu tôi mới thấy được một học trò như em đấy. Thật ngoan quá đi!
Sungmin thấy thầy nói vậy thì vội nói :
– Em đâu có được như vậy đâu, Thầy khen quá lời rồi!
– Em không cần khiêm tốn vậy đâu, học sinh bây giờ quậy lắm, không dễ kiếm ai như em đâu, đặc biệt là lớp của chúng ta, “tình hình rất bất ổn”. Thầy nói bắt chước giọng trên Thời sự và khẽ lắc đầu.
– Sao lại bất ổn ạ? Sungmin bật cười trước thái độ ra vẻ nghiêm trọng của thầy.
– Em cứ vào thử đi rồi sẽ biết thế nào. Thầy vừa nói vừa chỉ vào cảnh cửa ghi Lớp 10A1. Cánh cửa mở ra và thầy Han vừa bước vào thì “Bốp”, một tiếng động lớn vang lên và quyển từ điển dày cộm bay thẳng vào mặt thầy. Cả trời đất như quay cuồng trong đầu thầy giáo trẻ tội nghiệp và thầy chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi té xuống đất.
.
Cả lớp ngồi im phăng phắc nhìn thầy chủ nhiệm đang ngồi ở trên bàn và chườm nước đá. Trông thầy bây giờ như bị đụng cột điện bầm một mắt vậy. Cầm túi nước đá di chuyển từ từ trên khuôn măt thầy cau mày nói:
– Các em thật là, sao lại dùng sách vở ném nhau chứ, may và trúng thầy chứ ai khác thì sao, thầy dừng lại một lát, lắc đầu rồi nói tiếp. Mà thôi, lần sau không được làm vậy nữa, giờ thì để thầy giới thiệu bạn mới cho các em.
Thầy quay sang Sungmin và hắng giọng một cái làm cả lớp chú ý sang anh chàng dễ thương bên cạnh. Thật ra Sungmin đã đứng đây nãy giờ nhưng tình hình của lớp quá hỗn loạn để mọi người có thể nhận biết sự hiện diện của cậu. Và phải đến tận khi thầy Han lên tiềng thì Sung min mới có thể chào hỏi với cả lớp:
– Xin chào các bạn, mình là Lee Sungmin, mọi người gọi mình là Sungmin hay Minnie cũng được. Mình học ở đây do gia đình mình chuyển nhà, mong mọi người giúp đõ nhé.
Nói xong, Sungmin nhìn xuống lớp cười rạng rỡ làm cho tất cả mọi người đều phải chói mắt. Mọi người thấy cậu bạn này dễ thương và thân thiện nên ai cũng có vẻ thích cậu, ngoại trừ người đang ngủ say kia. Kyuhyun vẫn đang ngủ say không biết trời đất gì, không biết cậu bạn mới chuyển trường đến đang nhìn về phía cậu rất chăm chú. Chỉ có Siwon là ngạc nhiên với thái độ của Sungmin nên nhìn lại cậu, kết quả là tạo thành một thế trận hơi lạ.
Không khí lớp đang náo nhiệt và có chút khó hiểu thì cánh cửa lớp lần nữa được mở và người bước vào cũng là một học sinh lạ hoắc. Cả lớp nhìn chăm chú vào cậu ta nhưng không một thái độ nào rõ ràng trên khuôn mặt hờ hững đó. Tiến về phía thầy giáo và cúi đầu chào thầy xong, cậu ta nói:
– Thưa thầy, em là Kim Kibum – học sinh mới, em có chút việc nên đến trễ.
Thầy Han nhìn gương mặt của cậu học sinh trước mặt. Đó là một gương mặt thư sinh trắng trẻo dưới đôi kính đen và mái tóc đen phủ lòa xòa.
“Trông có vẻ là một học sinh gương mẫu và hiền lành”, thầy Han nghĩ và gật đầu với Kibum:
– Được rồi, em hãy làm quen với các bạn đi.
Kibum xoay người về phía lớp và nói một câu cụt lủn:
– Mong mọi người giúp đỡ thêm
Thái độ của Kibum rõ ràng là không được thân thiện nên ngay lập tức ở dưới đã có tiếng xì xào bàn tán. Chưa gì mà có vẻ mọi người đã không thích Ki Bum cho lắm rồi.
Giữa cái lớp học đang nhốn nháo và lộn xộn vì sự có mặt của 2 học sinh mới này, Sungmin đứng im lặng và ngạc nhiên không thốt nên lời. Sự xuất hiện của Kibum nằm ngoài dự tính của Sungmin.
“Tại sao cậu ấy lại ở đây?” Sungmin tự hỏi.
Cậu hoàn toàn không biết lý do vì sao một người như Kibum – nổi tiếng nghiêm túc và luôn hành động có mục đích rõ ràng mà cũng chịu tham gia vào trò này. Trong khi Sung Min còn đang thắc mắc thì thầy Han đã lên tiếng:
– Hai em tìm chỗ trống ngồi đi rồi chúng ta bắt đầu học nào.
Vừa nghe nói thế Sungmin đột nhiên đi nhanh xuống chiếc bàn gần cuối, ngay trên bàn của Kyuhyun. Mặc dù chiếc bàn này được kê gần mỹ nam nhưng không ai dám ngồi gần vì sợ Kyuhyun, vì vậy Sungmin mới có thể dễ dàng tiếp cận Kyuhyun hơn. Kibum không biết từ lúc nào đã xách cặp xuống bàn bên cạnh Sungmin, cũng là bàn phía trên Siwon. Chiếc bàn này cũng đã được tranh giành khá nhiều nhưng cuối cùng vì không ai dám đén gần Kyuhyun và chịu được độ sát thương cao trước nụ cười của Siwon nên cũng đành bỏ trống.
Bốn bàn phía cuối lớp với sự tụ tập của những anh chàng đẹp trai quả là thu hút ánh nhìn của người khác. Tiếc là không ai trong họ nhận ra điều đó. Kyuhyun vẫn ngủ, Sungmin thì nhìn Kyuhyun trong khi Siwon đang nhìn cậu, chỉ có một mình Kibum là đang nhìn vào quyển vở vừa lấy ra. Không khí giữa 4 người họ tự nhiên trở nên gượng gạo và bất thường một cách khó hiểu.
Bỗng nhiên cái thế im lặng được phá bỏ khi Kyuhyun khẽ cựa mình rồi vươn vai ngồi dậy. Cậu đang ngáp một cái thì đột nhiên nhìn thấy có người ngồi trước chỗ của mình, mà xưa nay vẫn thường để trống nên ngồi ngay ngắn lại và nhìn chăm chú vào Sungmin. Kyuhyun đã nhận ra đây là người hồi sáng làm quen với cậu nhưng vẫn không biết tai sao cậu ta lại ngồi ở đây. Thấy Kyuhyun nhíu mày, Siwon vội quay sang nói:
– Đây là hai học sinh mới của lớp ta, vừa đến chỗ này ngồi đấy, cậu có thể dẹp cái vẻ mặt sát thủ đó đi được không.
Nhưng trước giờ Kyu Hyun vốn không nghe lời người khác nói, không để tâm đến những lời của Siwon, Kyu Hyun khẽ nhéch mép hỏi Sung Min:
– Tại sao cậu lại ở đây ?
Thái độ của Kyuhyun làm cả lớp rùng minh vì lo sợ nhưng Sungmin thì không. Cậu nở nụ cười dễ thương như kẹo bông vậy:
– À, lại gặp nữa rồi, Kyuhyun, tớ là học sinh mới, mong cậu giúp đỡ nhé!
– Tôi biết cậu là học sinh mới nhưng tại sao cậu lại ngồi đây? Giọng Kyuhyun nghe thật lạnh lùng.
– À, đương nhiên vì nó trống rồi. Sungmin tiếp tục cười và cũng tiếp tục gây đau tim cho cả lớp.
Khuôn mặt Kyuhyun tối sầm lại vì tức, không ngờ có một người dám nói lại với cậu. Nghiến chặt răng, Kyuhyun nói lại lần nữa nhưng lần này có chút đe dọa:
– Hãy đi chỗ khác đi, tôi không thích cậu ngồi đây.
Lần này Sungmin có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại, cậu hỏi Kyuhyun:
– Cậu không muốn mình ngồi ở đây vì ghét mình à, nhưng rất tiếc là, Sungmin cười ngây thơ, mình lỡ thích cậu rồi.
Chúa thần thiên địa ơi, đây là lần đầu tiên có người dám tỏ tình trước mặt Kyuhyun, mà lại là con trai nữa chứ. Siwon và mọi người đều trợn tròn mắt trong khi Kyuhyun thì ngồi đơ ra, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Riêng Kibum là lắc đầu ngao ngán vì lời nói của Sungmin.
“Đã nói với anh ta là trần gian khác Thiên giới, đừng cư xử thái quá như vậy mà không chịu nghe lời. Đúng là đồ ngốc.”
Tình huống này quả là dở khóc dở cưởi khiến cho cả lớp đang không biết phải làm sao thì đột nhiên Kyuhyun đứng vụt dậy đi ra ngoài. Siwon gọi thì Kyuhyun chỉ nói mấy từ:” Đi dạo cho thoáng”. Cả lớp lại có thêm một phen kinh ngạc khi lần đầu tiên được nhìn thấy Kyuhyun bối rối như vậy, ai cũng thầm phục Sungmin vì là người đầu tiên đánh bại được Kyuhyun, dù cách này có vẻ không hay ho cho lắm. Chỉ có Siwon sau một hồi suy nghĩ thì đột nhiên quay sang nhìn Sung Min cười bí hiểm:
– Rất vui được gặp 2 cậu, mong sau này giúp đỡ nhé!
Trong khi Sungmin vui vẻ chào lại Siwon thì Kibum chỉ ừ hử một tiếng cho có.
Vậy là năm học mới lại bắt đầu với lớp 10A, một năm học có vẻ sẽ có nhiều điều thú vị đang chờ đón họ.