CHAP 13
Sở Cảnh sát Seoul.
Howon gấp tập hồ sơ lại đặt sang một góc trên bàn làm việc rồi mệt mỏi đưa tay lên xoa đầu. Đã nhiều ngày liên tiếp anh không ngủ mà cũng chẳng có thời gian để nghỉ ngơi. Công việc bận rộn và những việc cần phải suy nghĩ khiến cho đầu óc anh lúc nào cũng ở trạng thái căng như dây đàn, không thể nhắm mắt ngủ được. Suốt 3 năm qua, Howon vẫn luôn theo dõi từng bước công việc làm ăn phi pháp của Delicacy và Muguet nhưng mọi việc vẫn dậm chân tại chỗ. Anh không tìm ra được bất kì khe hở nào, bọn chúng quá cẩn thận và giỏi luồn lách. Ba năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt và Howon đã bắt đầu nghĩ rằng lời Dongwoo nói đêm hôm đó có lẽ không sai, rằng anh chẳng thể nào chạm được vào bọn chúng, anh không đủ khả năng phá vỡ bức tường thành huy hoàng đang che chở cho chúng. Giống như một bức tường thép được dựng lên để ngạo nghễ thách thức công lý, Delicacy và Muguet vẫn có thể ngang nhiên tồn tại khi mà chúng có những kẻ đứng đầu quá lợi hại như L và Nam Woohyun. Bên cạnh đó còn có những kẻ tài giỏi như Jang Dongwoo đứng đằng sau trợ giúp và đảm bảo thành công cho mọi hành động.
Nghĩ đến đây Howon khẽ thở dài, Dongwoo là một ẩn số còn phức tạp hơn Delicacy và Muguet gấp trăm nghìn lần. Sau buổi tối hôm đó, cậu ta đã không bao giờ quay lại đây, đơn xin nghỉ việc được chuyển đến cho anh qua đường bưu điện kèm theo một bức thư chỉ vẻn vẹn một câu: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Thế nhưng từ đó đến nay Dongwoo vẫn chưa một lần xuất hiện trở lại, cậu ta biến mất không một dấu vết cùng với sự mất tích bí ẩn của Sunggyu. Cũng giống như Dongwoo, sau buổi tối hôm đó Howon đã không còn cơ hội nhìn thấy người bạn của mình thêm một lần nữa. Anh không biết rằng Sunggyu còn sống hay đã chết nhưng anh vẫn biết rõ Delicacy và Muguet liên quan đến việc này. Suốt một thời gian dài, Howon cố gắng tìm kiếm bằng tất cả khả năng của mình nhưng rồi anh nhận ra, nếu có thể tìm thấy Sunggyu thì Nam Woohyun đã làm từ rất lâu rồi. Hắn không thể tìm thấy người yêu của mình, thế nên hoặc là có lý do gì đó, hoặc là Sunggyu đã không còn tồn tại nữa. Và Howon đành chấp nhận sự thật rằng anh đã không thể bảo vệ bạn mình, để cho Sunggyu gặp phải nguy hiểm mà anh cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Vì rõ ràng là Jang Dongwoo đã lợi dụng anh.
“Thanh tra, cà phê của anh đây.” Tiếng của người trợ lý vang lên kéo Howon ra khỏi những suy nghĩ phức tạp. Anh chậm rãi ngước mắt lên nhìn trợ lý riêng Bang Min Soo, sau đó đưa tay đón lấy ly cà phê từ cậu ta, mỉm cười mệt mỏi. “Cảm ơn, đúng là chỉ có cậu còn có ích được một chút.”
“Anh đang khen hay đang trách tôi vậy? Xin lỗi thanh tra nhưng việc anh bảo tôi làm thực sự là không điều tra ra được. Kết luận cuối cùng vẫn chỉ là Kim YoungJin vì bị bệnh tim mà chết thôi.” Bang Min Soo đưa tay gãi đầu, khuôn mặt như muốn phân trần. “Tôi dĩ nhiên không thể giỏi bằng cậu ta…”
Nói đến đây cậu đột nhiên im bặt, tại sao lại nhắc đến Jang Dongwoo vào lúc thanh tra đang mệt mỏi như thế này. Dù Bang Min Soo vào Sở cảnh sát lúc Dongwoo đã rời khỏi từ lâu nhưng những câu chuyện về con người đó cậu được nghe nói rất nhiều. Mọi người nói rằng không có ai giỏi bằng cậu ta và cũng không có ai khó hiểu hơn Jang Dongwoo. Cậu ta nghỉ việc ở Sở cảnh sát vì lý do gì thì không ai rõ nhưng tất cả đều biết nó đã ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần của thanh tra Lee Howon. Sau khi Dongwoo rời khỏi, thanh tra đã không giao bất cứ việc gì quan trọng cho ai cả, trước đây anh chỉ giao cho cậu ta điều tra còn bây giờ là ôm lấy hết vào mình. Không tin tưởng bất cứ ai khác.
Nhưng Bang Min Soo là một ngoại lệ đặc biệt. Cậu vào Sở cảnh sát một năm sau khi Dongwoo rời khỏi đó và Howon đã chọn cậu từ hàng trăm cảnh sát khác để làm trợ lý riêng cho mình. Sở dĩ Howon làm như vậy là có lý do cả. Lý lịch của Min Soo rất hoành tráng, cậu là con nhà nòi, cả gia đình đều là những nhân vật có vị trí trong xã hội và chính quyền. Nếu so với Dongwoo có một lý lịch trong sạch đến mức trắng xóa thì Min Soo lại rõ ràng minh bạch đến từng chi tiết. Dẫu vậy, đúng là vẫn không có ai được việc bằng Jang Dongwoo. Những gì Min Soo có thể làm giúp anh chỉ nằm trong giới hạn mà thôi, còn những việc đại sự khác mà gần đây nhất cái chết bất ngờ của Kim YoungJin thì cậu ta chịu thua. Cũng đành chịu, vì những thông tin mà Jang Dongwoo có được đều là tuyệt mật cả, người bình thường đâu dễ dàng tìm ra. Thế nên cậu ta mới ngạo mạn tự nhận mình là Kẻ đưa tin.
Howon nghe Min Soo nói như vậy thì ngẩng đầu khỏi ly cà phê nhìn cậu ta một cái rồi nói bằng giọng bình thản:
“Đừng tự so sánh mình với bất kỳ ai khác. So với những người khác cậu đã giỏi lắm rồi, còn nếu muốn so với Jang Dongwoo thì thôi đi. Ngay cả tôi cũng không thể nào bằng cậu ta được.”
“Người đó giỏi như vậy sao anh không giữ cậu ta lại. Nếu thế thì giờ đã có thể giúp anh điều tra nguyên nhân cái chết của Kim YoungJin rồi.” Bang Min Soo buột miệng thắc mắc, sau đó lại muốn tự tát mình một cái khi thấy Howon khẽ cau mày, khuôn mặt có vẻ không vui.
“Không ai có đủ khả năng khống chế cậu ta, tôi dù có muốn cũng không giữ cậu ta được.” Howon trả lời bằng giọng lạnh lùng, một phần ký ức năm xưa đang quay trở lại nhắc cho anh nhớ đến việc Jang Dongwoo đã chơi mình một vố đau như thế nào. “Và tôi cũng không có lý do để làm việc đó.”
Cậu ta có thể giỏi, Howon thừa nhận điều đó, nhưng cậu ta tuyệt đối không tin tưởng được. Ngay cả khi cậu ta đã nói rằng sẵn sàng làm việc cho cảnh sát thì anh cũng không có lý do để tin vào những lời đó. Sau một thời gian, Howon đã nhận ra rằng Dongwoo chỉ làm tất cả những việc có lợi cho Delicacy và Muguet mà thôi. Cậu ta làm tất cả để đảm bảo cho sự tồn tại của hai tổ chức xã hội đen lớn nhất Hàn Quốc. Ngày hôm đó, Dongwoo đã nói cậu ta làm như thế là vì tiền nhưng Howon không cho đó là lời thật lòng. Người ta không thể vì tiền để liều mạng, vậy thì chỉ có thể là vì lợi ích. Vậy lợi ích đó rốt cuộc là gì?
“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi.” Howon đột ngột lên tiếng sau một lúc im lặng, anh đưa tay với lấy mấy tập hồ sơ đang nằm ngổn ngang trước mặt mình rồi đưa nó cho Min Soo. “Giải quyết cho tôi mấy cái này là được rồi. Còn lại tôi sẽ tự lo.”
“Thanh tra, vậy cứ bỏ qua chuyện Kim YoungJin sao? Rõ ràng là có gì đó mờ ám mà.” Người trợ lý ngơ ngác hỏi lại. “Hay để tôi thử tìm cách khác xem sao.”
“Không cần. Có gì mờ ám thì chúng ta sẽ làm gì được bọn chúng chứ, cũng chỉ thêm việc vào người mà thôi. Cái quan trọng là bằng chứng cụ thể để tống bọn chúng vào tù kìa. Mà những cái đó chúng ta lại không đủ khả năng tìm ra được.” Nói xong anh đứng dậy cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào người. “Giờ tôi đi ra ngoài một lát, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Anh đi đâu vậy?” Min Soo vội vàng chạy theo Howon khi anh mở cửa và bước ra khỏi phòng làm việc. “Hôm nay chúng ta có cuộc họp với bên Hội đồng cảnh sát.”
“Tôi sẽ về ngay thôi. Chuyện ở đây giao cho cậu đấy.”
Howon đáp lại ngắn gọn rồi nhanh chóng biến mất sau dãy hành lang. Anh cần tìm một hướng đi khác, phương pháp điều tra thông thường này có lẽ không sử dụng được với Muguet và Delicacy rồi. Trên đời này chẳng ai là không có điểm yếu và bọn chúng cũng không thể ngoại lệ.
.
Sau khi đi bộ lên một bậc thang dài hàng chục mét thì Howon cũng đặt chân vào tiền sảnh của Cục tư pháp thành phố. Đôi khi anh tự hỏi là tại sao người ta phải xây nó lên cao như vậy, chẳng lẽ họ nghĩ rằng để cho nó đứng sừng sững như thế thì sẽ tượng trưng được cho uy quyền của công lý và luật pháp à? Howon tự cảm thấy buồn cười với suy nghĩ ngu ngốc đó, thay vì làm những chuyện vô ích thì hãy hành động cho thực tế một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Đây không phải là lần đầu tiên Howon đến nơi này. Cục tư pháp là nơi lưu trữ tài liệu lớn nhất đất nước, tất cả những hồ sơ quan trọng cần thiết, thậm chí là tối mật, đều được bảo quản tại đây. Bên cạnh đó, định kỳ mỗi tháng Sở cảnh sát đều phải nộp báo cáo cho họ. Vì thế nên Howon có quen biết với hầu hết nhân viên làm việc ở Cục tư pháp, việc này cũng giúp ích ít nhiều mỗi khi anh cần tìm kiếm một thông tin quan trọng nào đó.
Howon đi dọc theo dãy hành lang dài lạnh lẽo, trong đầu vẫn miên man nghĩ ngợi. Anh không biết mình cần gì ở đây nhưng linh tính mách bảo anh rằng thay vì đi theo từng bước hành động của Muguet và Delicacy thì hãy tìm hiểu lý do vì sao chúng lại đối đầu với nhau. Có lẽ mấu chốt vấn đề là ở chỗ này. Bọn chúng không chỉ đơn giản thù nghịch chỉ vì cạnh tranh địa bàn và công việc làm ăn mà ngay từ khi bắt đầu đã có mục đích hoàn toàn khác nhau rồi. Nhất định phải có nguyên nhân sâu xa nào đó. Cả hai tổ chức này đều được thành lập cách đây vài chục năm, từ đó đến nay đã làm không biết bao nhiêu việc phi pháp nên ở Cục tư pháp chắc phải có lưu lại một số vụ án về bọn chúng. Biết đâu trong đó sẽ có thứ trả lời được cho thắc mắc của anh.
Mải suy nghĩ nên Howon không để ý xung quanh cho đến khi anh đụng phải một người đi ngược chiều thì mới giật mình nhìn lại. Người thanh niên vừa bị anh va vào vội vàng đứng dậy, cậu ta mặc một cái áo khoác dày cộm dù rằng vẫn đang là mùa thu trời chưa lạnh lắm, chiếc khăn quàng cổ to che kín nửa khuôn mặt và đầu đội mũ lưỡi trai đang cúi gằm xuống đất.
“Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Howon vội vàng cúi người nhặt xấp giấy tờ cậu ta làm rơi xuống đất ngay dưới chân anh lên nhưng trước khi anh kịp đưa lại thì chủ nhân của chúng đã giật mạnh xấp giấy từ trên tay anh rồi vội vàng bỏ chạy thật nhanh. Anh thoáng ngạc nhiên trước hành động kì lạ của cậu ta rồi đưa mắt nhìn theo bóng người đó. Sau một khắc sững sờ, Howon vội vàng đuổi theo nhưng khi ra đến cửa chính thì đã chẳng thấy đâu cả, người đó đã mất hút vào trong dòng người đông đúc đang đi lại trước cửa Cục tư pháp. Không thể nhầm được, dù là nằm mơ anh cũng có thể nhận ra, cái dáng chạy đó chỉ có thể là của cậu ta. Nhưng tại sao Jang Dongwoo lại xuất hiện ở đây?
“Thanh tra Lee, có chuyện gì vậy?” Một nhân viên của Cục tư pháp đang đứng ở tiền sảnh bước lại chỗ anh hỏi khi thấy sắc mặt Howon không được tốt. “Anh đang tìm ai sao?”
“Người hồi nãy vừa mới rời khỏi đây là ai vậy?” Howon quay sang người đó hỏi lại, giọng gấp gáp. “Cái người mặc áo khoác và quàng khăn màu xám đó.”
“Sao cơ?” Người nhân viên nọ suy nghĩ một lát rồi cũng trả lời. “À, người đó chẳng phải là Jang Dongwoo, thư kí làm việc ở Nhà Xanh sao? Cậu ta hay đến đây lắm.”
“Thư kí Nhà Xanh?” Howon cười khẩy một cái khi nghe thấy thông tin mới mẻ đó. “Thật sao? Không đùa đấy chứ.”
Jang Dongwoo quả thực có nhiều tài năng đặc biệt khiến người ta phải nể phục, đúng là rất xuất sắc. Cậu ta đã dùng cách gì để có thể trở thành Thư kí của Tổng thống vậy kìa. Rốt cuộc thì cậu ta là thần thánh phương nào, dễ dàng làm những chuyện khó tin như vậy mà không hề gặp trở ngại, thật không bình thường. Nhưng bất kể cậu ta là ai thì Dongwoo nhất định đang có âm mưu gì đó. Nếu không chẳng phải đơn giản mà cậu ta lại hay tìm đến Cục tư pháp.
“Anh biết Dongwoo sao thanh tra?” Người đó lại hỏi như đang muốn thắc mắc khi nhìn thấy những biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt anh.
“Trước đây cậu ta là cấp dưới của tôi ở Sở cảnh sát.” Howon lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, trả lời bằng một nụ cười thản nhiên như chẳng có gì. “Cũng khá lâu rồi không gặp nên muốn gọi lại hỏi chuyện chút thôi.”
“Ra là thế. Vậy cậu ta từng là cảnh sát ư? Tôi cứ nghĩ cậu ta làm việc cho Tổng thống lâu rồi chứ, ba năm trước đã thường xuyên đến đây rồi mà.”
“Đúng vậy, cậu ta làm cảnh sát đến 3 năm trước thì từ chức, sau đó đến Nhà Xanh làm thư kí, chuyện này thì bây giờ tôi mới biết. Nhưng … Dongwoo thường đến đây làm gì vậy?”
“Cậu ta đưa giấy tờ của Nhà Xanh đến đây lưu giữ, thỉnh thoảng thì tìm những tài liệu cần thiết cho Tổng thống. Dongwoo rất thân thiện dễ gần nên mọi người ở đây đều thích cậu ấy.”
“Vậy sao?” Howon không thể không cảm thấy khôi hài với lời tán thưởng hào phóng đó.
Dongwoo luôn khiến người khác lầm tưởng mình là người đơn giản và hiền lành vì vẻ bề ngoài ngu ngơ và nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi. Lần đầu tiên gặp cậu ta, Howon cũng đã có ấn tượng tốt vì điều đó. Và nếu như không tận mắt chứng kiến thì anh cũng sẽ không tin rằng con người đó lại là kẻ đứng sau tất cả những âm mưu kinh khủng nhất. Cậu ta thậm chí vẫn có thể cười ngay cả khi bị vạch mặt tội lỗi.
Howon nhìn về phía căn phòng mà Dongwoo vừa bước ra, ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng :
“Hình như đó là phòng lưu trữ hồ sơ các vụ án chưa giải quyết được. Tôi cần tìm mấy thứ, có thể vào xem một lát được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Trong đó có người quản lý đấy, anh cứ vào hỏi thử xem.”
“Cảm ơn.”
Howon lịch sự cúi đầu chào rồi bước đến phòng bảo quản hồ sơ nằm ở cuối dãy hành lang. Anh đẩy nhẹ cánh cửa rồi tiến vào bên trong căn phòng, một mùi ẩm mốc của những giấy tờ để lâu ngày xộc vào mũi khiến Howon khẽ nhíu mày lại vì khó chịu.
“Thanh tra Howon, lâu ngày quá nhỉ.” Một giọng nói trầm khàn cất lên từ chiếc bàn kê ở góc khuất, bị che lấp sau những tủ sách to đồ sộ và những chồng hồ sơ cao ngất. “Cậu có việc gì mà tìm đến tận đây vậy?”
“Lâu quá không gặp, chú Cho.” Howon quay lại nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó, ông ta vẫn không hề ngẩng đầu lên mà đang tập trung vào những tờ giấy nằm bừa bộn trên mặt bàn, khuôn mặt lạnh lùng. “Xin lỗi đã làm phiền chú rồi.”
“Nếu biết đã làm phiền thì tìm những thứ cậu cần rồi mau biến đi.” Người đàn ông họ Cho trả lời với giọng bực bội nhưng Howon lại nở nụ cười thân thiện để đáp lại.
“Chú vẫn khó tính như trước kia. Cháu không làm mất thời gian của chú đâu, chỉ là muốn hỏi một việc thôi.”
“Chuyện gì?” Người đó hỏi bằng một giọng đều đều không chỗ nhấn, tay đưa tờ giấy vừa xem xét xong nhét vào một tập hồ sơ đang để bên cạnh rồi mới ngước lên nhìn Howon. Đôi mắt nheo lại như đang dò xét. “Tôi biết cậu chẳng có gì tốt lành khi tìm đến đây mà. Sao hôm nay chỗ này ồn ào thế chứ?”
“Đừng nói thế ạ. Nhưng hình như không chỉ có cháu làm phiền chú nhỉ.” Anh bật cười thành tiếng khi nghe ông càu nhàu như vậy. “Cháu chỉ muốn hỏi có phải hồi nãy Jang Dongwoo đến đây không ạ? Cậu ta đã xem cái gì vậy chú?”
Howon vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Có quá nhiều thứ được lưu lại ở đây. Rốt cuộc là Dongwoo muốn tìm cái gì ở nơi này chứ?
“Jang Dongwoo là Thư kí Nhà Xanh phải không?” Ông Cho khựng người lại một chút rồi nhìn Howon với khuôn mặt đầy biểu cảm phức tạp. “Cậu có quen biết với Dongwoo à?”
“Hồi trước cậu ta là cấp dưới của cháu, lúc nãy mới gặp nhau ở ngoài kia nên muốn hỏi thăm một chút thôi.”
“Nghĩ rằng trả lời như vậy ta sẽ tin sao? Mà thôi, cậu muốn làm gì không liên quan đến ta.” Người đàn ông nhìn Howon bằng ánh mắt nghiêm khắc, rồi không để cho anh phải chờ đợi lâu, ông chỉ tay về một cái tủ kê ở sát tường, góc trong cùng phía bên trái của căn phòng, giọng nói có phần lãnh đạm. “Dongwoo xem hồ sơ những vụ án chưa giải quyết được từ 20 năm trước.”
“Vụ án 20 năm trước à? Tại sao cậu ta lại quan tâm mấy chuyện đó chứ?” Howon bước đến cái tủ mà ông chỉ, đưa mắt tìm kiếm một lượt. “Tất cả chỗ này đều là các vụ án chưa giải quyết được sao chú? Hồ sơ 20 năm trước mà vẫn còn giữ lại nhiều thế này sao?”
“Cũng tùy thôi. Đối với những vụ đặc biệt nghiêm trọng thì có thể lưu lại 20 đến 30 năm tùy theo mức độ.”
Ông Cho lên tiếng giải thích rồi cuối cùng cũng chịu đứng lên đi đến chỗ Howon. Đưa tay lật mấy xấp giấy tờ dày cộm xếp liên tiếp nhau trên kệ tủ rồi ông rút ra một bộ hồ sơ có bìa màu vàng nhạt trao cho anh.
“Dongwoo đã xem cái này. Nhưng ta nghĩ cậu cũng không cần thiết phải quan tâm đến vụ này đâu. Dù sao thì nó cũng đã bị đưa vào danh sách cấm khởi tố lại rồi.”
“Nhưng đây là vụ gì thế ạ?” Howon hỏi trong khi lật những trang giấy trắng đã ngả sang màu nâu của tập hồ sơ, đôi mắt anh ngừng lại khi nhìn thấy tên của một người đàn ông ghi trong đó. “Nam Dae Sung?”
“Là vụ thảm sát ở nhà họ Nam. Nam Dae Sung là tên của chủ hộ, có kẻ đã giết cả gia đình ông ta trong một đêm.” Ông Cho trả lời chậm rãi, giọng nói vẫn rất bình thản. “Vào lúc đó, Nam Dae Sung là một đại phú gia, rất giàu có. Ngoài người nhà họ Nam ra thì ở ngôi biệt thự đó còn có người hầu, người làm thuê, vệ sĩ riêng … Tất cả gần trăm mạng người đều bị giết sạch, kinh khủng lắm đúng không? Đã thế ngôi nhà đó còn bị phóng hỏa thiêu cháy nữa.”
“Tập đoàn Delicacy?” Howon nhướng mắt lên khi nhìn thấy phần ghi nghề nghiệp của người đàn ông đó. “Ông ta là người đứng đầu Delicacy?”
“Chính xác. Cậu điều tra Muguet và Delicacy lâu như vậy chẳng lẽ không biết Nam Dae Sung mới là người sáng lập ra Tập đoàn tài chính Delicacy sao?”
“Vậy ai đã giết hắn ta chứ? Hắn là ông trùm của Delicacy mà cũng có kẻ dám giết cả nhà hắn sao?” Howon thốt lên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh biết những chuyện này, hồ sơ của Sở cảnh sát không lưu lại gì cả. Vậy mà trước đây anh vẫn nghĩ người đã tạo nên Delicacy chính là Kim YoungJin. Quả nhiên là sai lầm khi chỉ điều tra hai tổ chức này ở hiện tại, quá khứ mới là vấn đề mấu chốt đáng quan tâm.
“Thanh toán nội bộ chăng?” Anh buột miệng kết luận khi nghĩ đến cái chết của Kim YoungJin, có lẽ cũng giống 20 năm trước, hắn bị giết vì tranh chấp quyền lực trong tổ chức. Chỉ có thể là như vậy mà thôi.
“Không biết. Đây là vụ án chưa được giải quyết mà.” Ông Cho nhún vai trong khi rút ra thêm một tập hồ sơ cũ nữa đưa cho Howon. “Đây là biên bản ghi lại hiện trường vụ cháy đó.”
“Sao lại tách riêng ra? Giết người phóng hỏa thì nên để chung một chỗ chứ?” Howon thắc mắc khi cầm lấy xấp giấy từ tay ông. Anh mở tập hồ sơ ra, chưa kịp đọc thì ông Cho đã đưa tay lướt trên dòng chữ được ghi chú bằng màu mực đỏ đậm.
“Ở đây ghi rõ rồi đó thôi. Kẻ giết người và kẻ phóng hỏa là hai người hoàn toàn khác nhau, chính xác là hai nhóm người mới đúng. Thế nên nó được xếp thành hai vụ riêng. Cảnh sát kết luận rằng có một nhóm người đã giết cả nhà họ Nam sau đó rời khỏi hiện trường và một nhóm người khác đến sau, tìm kiếm cái gì đó ở ngôi nhà đẫm máu rồi mới phóng hỏa xóa đi tất cả dấu vết còn sót lại. Họ dựa trên dấu bánh xe và dấu chân để lại trên mặt đất, với cả những dấu vân tay lộn xộn nữa.”
“Vụ án nghiêm trọng như vậy mà không thể điều tra ra được sao? Có cả dấu vân tay mà?” Howon quay lại nhìn ông Cho, rồi anh đưa tập hồ sơ lên xem xét một lần nữa. “Trong đây không ghi lại kết quả điều tra sơ bộ, vậy lúc đó cảnh sát kết luận như thế nào ạ?”
“Người đứng đầu Cục tư pháp lúc đó đã tự mình tiếp nhận hồ sơ vụ án và xử lý chúng theo mệnh lệnh của cấp trên. Sau mấy lần thanh lọc thì còn lại hai bộ hồ sơ này. Trong đây chỉ tóm tắt một vài điểm của quá trình điều tra vụ án thôi, những thứ còn lại đều bị hủy hết. Kết luận của bên phía điều tra cũng rất ngắn gọn, nhóm đầu tiên là thủ phạm chính gây ra vụ án kinh hoàng, nhóm thứ hai chỉ là bọn trộm vặt. Sau khi đột nhập vào ngôi biệt thự và vơ vét một ít tài sản, chúng đã phóng hỏa đốt nhà để phi tang chứng cứ. Chỉ có vậy thôi.”
“Trộm vặt? Ở đâu ra trộm vặt có gan to đến mức thấy ngôi nhà toàn xác chết mà vẫn dám ở lại lục lọi chứ?” Howon cười khẩy một cái khi nghe những điều ông Cho vừa nói. Rõ ràng đây chỉ là một kết luận dối trá để che giấu sự thật mà thôi. “Chắc chắn có ẩn khuất gì ở đây, cháu không nghĩ đó chỉ là trộm vặt đâu.”
“Cái đó thì chịu, ta đâu phải nhân viên điều tra chứ. Hơn nữa, đây không giống các vụ thông thường, nó được quan tâm đặc biệt vì Nam Dae Sung là một nhân vật rất có tiếng, Tập đoàn Delicacy khi đó đã làm mưa làm gió ở Hàn Quốc rồi. Nhưng mà khó hiểu hơn là Tổng thống đương nhiệm lúc đó đã không cho phép phía cảnh sát tham gia điều tra, toàn bộ quyền quyết định của vụ án được giao cho Bộ trưởng bộ quốc phòng lúc đó phụ trách. Sau một thời gian điều tra, Bộ trưởng Moon Guk Seong tuyên bố vụ án đi vào ngõ cụt vì không có bất cứ manh mối nào. Và nó trở thành vụ án không thể giải quyết, bị niêm phong lại rồi xếp vào kho lưu trữ của Cục tư pháp.”
“Bộ trưởng Moon Guk Seong? Đó chẳng lẽ là …” Howon giật mình khi nghe nhắc đến cái tên này nhưng anh chưa kịp nói hết câu thì ông Cho đã đánh vào đầu anh một cái, khuôn mặt bực bội.
“Cái thằng này thật là. Người dân nước Đại Hàn, lại còn là Thanh tra cảnh sát mà không biết ông ấy sao? Moon Guk Seong là đương kim Tổng thống hiện nay của Hàn Quốc, năm đó thì ông ấy mới chỉ là Bộ trưởng bộ quốc phòng thôi.”
“Như thế chẳng phải còn khó hiểu hơn sao? Bộ quốc phòng sao lại xen vào công việc của Cảnh sát. Vậy là ông ấy đã kết luận vụ án không thể điều tra à?”
“Đúng thế, nhưng mà đó không phải là tất cả. Nghe đồn là có những thứ không thể tiết lộ ra được nên người ta mới tìm mọi cách giấu giếm sự thật. Vì ngay cả Tổng thống lúc đó cũng không cho phép điều tra thêm nữa nên vụ đó cũng nhanh chóng chìm xuống.”
“Tại sao sau khi Nam Dae Sung chết Kim YoungJin lại trở thành người đứng đầu Delicacy? Chắc phải có nguyên nhân nào đó chứ ạ?”
“Vì hai người đứng đầu Delicacy, Nam Dae Sung và em vợ ông ta, Lee Jin Hyung đều đã chết cả rồi. Kim YoungJin khi đó là trợ lý riêng của Nam Dae Sung, hắn nhận được sự ủng hộ của hội đồng quản trị khi tiếp nhận quản lý tập đoàn từ tay gia đình họ Nam bởi khi còn sống Nam Dae Sung rất tin tưởng hắn.”
“Cháu thì nghĩ hắn chính là kẻ khả nghi nhất trong vụ án đó mới đúng. Ở đâu ra một kẻ được hưởng tất cả mọi lợi ích dễ dàng như vậy.” Howon khẽ thở dài khi nhìn danh sách thống kê những nạn nhân của vụ án, một con số không hề nhỏ. Liệu có bao nhiêu người vô tội không liên quan phải chết chứ. “Lúc đó cảnh sát không điều tra tên này sao?”
“Đã bảo là vụ đó không rõ ràng rồi còn gì. Các thủ tục điều tra chỉ được tiến hành theo hình thức mà thôi. Moon Guk Seong không phải chỉ là một bộ trưởng bình thường, vụ án do ông ta niêm phong sẽ không ai có thể khui lại đâu. Hơn nữa, Delicacy không thân thiết lắm với đảng Saenuri, vậy mà Tổng thống lại muốn nhúng tay vào đã là chuyện lạ rồi.”
“Thật là đáng ngờ, nhưng mà sao cậu ta lại muốn tìm hiểu vụ này chứ.”
Howon lẩm bẩm trong miệng rồi chau mày nghĩ ngợi. Dongwoo rõ ràng vẫn chỉ quanh quẩn bên cạnh Muguet và Delicacy mà thôi, cậu ta cần gì ở bọn chúng? Một vụ án lớn như thế mà biến mất sạch sẽ khỏi hồ sơ lưu trữ tại Sở cảnh sát, dù đã giao lại cho Cục tư pháp thì cũng không thể có chuyện này được. Bên cạnh đó, Nhà Xanh có liên quan gì đến chuyện này. Jang Dongwoo đang làm việc ở Nhà Xanh, chính xác hơn là làm việc cho Tổng thống. Nhưng thật trùng hợp, Tổng thống cũng chính là người đã điều tra vụ án ở nhà họ Nam năm xưa. Như vậy chẳng phải là có mối quan hệ mật thiết sao?
Đưa mắt nhìn xuống tập hồ sơ màu vàng một lần nữa rồi đột nhiên anh khựng lại, đôi mắt Howon mở to nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Nam Dae Sung. Dù đã qua 20 năm, bức ảnh trắng đen đã phai màu và mờ đi rất nhiều nhưng Howon vẫn nhận ra khuôn mặt đó. Tại sao anh lại không nghĩ đến mối dây liên hệ giữa Nam Woohyun và Nam Dae Sung?
“Được rồi chứ? Còn gì muốn biết nữa không? Nếu không thì về đi, ta đang bận, cái đồ phiền phức.” Ông Cho lạnh lùng lên tiếng rồi quay trở lại bàn làm việc của mình. “Cất mấy cái đó lại đi, cậu không được phép dùng đến nó đâu. Tôi đã phá lệ đấy, Jang Dongwoo thì khác, vì cậu ta làm việc cho Tổng thống mà.”
“Dongwoo có nói lý do vì sao cậu ta xem hồ sơ vụ này không chú?” Howon hỏi khi nhét hai tập hồ sơ lên kệ trở lại, trong lòng là một đống thắc mắc. Chuyện này có lẽ phức tạp hơn những gì anh đã nghĩ.
“Cậu ta không quan tâm vụ này đâu, chỉ xem lướt qua thôi. Hình như là muốn xác nhận một cái gì đó. Cậu ta còn nói rằng mấy cái hồ sơ hình thức này có giữ lại thêm nữa cũng chẳng có giá trị gì.”
Anh khẽ thở dài, vậy là sự thật không nằm trong đó. Nếu Dongwoo nói đúng thì mấy cái này chỉ là những thứ trá hình lòe thiên hạ, rất có thể còn một bí mật khác đằng sau nó nữa. Howon trầm ngâm một lát rồi lên tiếng chào ông Cho để ra về. Trong đầu đang nghĩ nên làm thế nào để điều tra rõ hơn chuyện 20 năm trước. Điểm yếu của Delicacy và Muguet chắc chắn là đây. Nhưng anh chưa kịp bước ra khỏi cửa thì ông Cho đã gọi anh lại, giọng ông trầm xuống một tông, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh:
“Lee Howon, nể tình cha cậu nên ta nói cho cậu biết điều này. Đừng quá tin bất cứ ai, cẩn thận người bên cạnh mình đấy.”
.
Dongwoo chạy nhanh qua vài con phố rồi dừng lại kéo khăn quàng cổ xuống một chút cho dễ thở, sau đó bước đi chậm rãi và hòa mình vào dòng người trên đường. Thật là phiền phức, đang yên đang lành tự nhiên lại đụng phải Lee Howon. Không biết hôm nay anh ta đến Cục tư pháp để làm gì nhưng chắc chắn là Howon đã nhận ra cậu rồi. Mà cũng chẳng sao, cứ cho anh ta có thể tìm thấy vụ án 20 năm trước thì cũng chẳng thể điều tra ra được gì cả, anh ta không đủ khả năng làm điều đó. Và nếu anh ta cứ tiếp tục không biết thân biết phận thì sẽ có người ngăn anh ta lại đúng lúc.
Sau một vài trạm xe buýt, Dongwoo đến một khu phố khá yên tĩnh dù rằng nó vẫn đang nằm ở trung tâm thủ đô. Cậu đi bộ dọc theo con đường rợp bóng cây với những ngôi nhà kiểu cổ nằm san sát nhau rồi dừng lại trước một nhà tắm công cộng mang phong cách xưa cũ. Dongwoo vén tấm màn cửa để bước vào bên trong và nở nụ cười rạng rỡ với người phụ nữ đang đứng sau quầy:
“Dì à, con đến rồi đây.”
“Hôm nay sớm vậy?” Người phụ nữ ngẩng đầu lên mỉm cười lại với cậu rồi đưa cho Dongwoo một cái chìa khóa tủ đựng đồ cá nhân. “Ta đã quét dọn sạch sẽ rồi đó. Cần gì thì cứ nói nhé.”
“Vâng, con biết rồi. Cám ơn dì.”
Dongwoo trả lời rồi nhanh chóng tiến lại chỗ tủ đồ, cậu mở khóa ngăn tủ của mình để cất túi vào rồi đưa mắt liếc xuống ngăn tủ đang được khóa kín, nằm ở dưới cùng trong góc. Lần nào đến đây Dongwoo cũng không thể ngăn mình nhìn vào nó một lần, dù rằng suốt bao nhiêu năm qua cậu vẫn thấy nó chẳng hề thay đổi một chút nào. Dì Ahn, tên của người phụ nữ chủ nhà tắm này, nói rằng đó là ngăn tủ mà một người bạn thân của bà trước đây hay sử dụng. Người ấy giờ đã qua đời rồi nhưng bà muốn để nó lại như một cách tưởng nhớ đến người bạn đó. Dongwoo khẽ mỉm cười, con người ta ai cũng có một kỷ niệm quan trọng lưu giữ trong tim.
Đây là nơi thư giãn quen thuộc và ưa thích của Dongwoo. Không tính đến mối quan hệ thân thiết của cậu và dì Ahn thì chỗ này thật sự rất yên tĩnh, không hề gây sự chú ý và cực kỳ dễ chịu. Nhà tắm công cộng này được xây dựng từ khá lâu, nó nằm trên một con phố cổ nên mang phong cách xưa với những bồn tắm bằng gỗ, những căn phòng cũng bằng gỗ và lối đi rải sỏi trang trí nhiều cây cảnh rất đẹp. Dongwoo đi thẳng ra phía sau rồi bước vào một căn phòng nhỏ được đặt tách biệt khỏi những dãy phòng tắm khác. Căn phòng này là dành riêng cho cậu, mỗi lần đến đây Dongwoo đều sử dụng nó. Dì Ahn biết cậu không thích bị ai làm phiền nên mỗi sáng đều cho người quét dọn cẩn thận rồi chuẩn bị mọi thứ cần thiết để sẵn trong đó. Dongwoo luôn đến đây, ngày nào cũng vậy, cậu đến ngâm mình trong làn nước ấm để cơ thể nghỉ ngơi và đôi khi cũng cho phép đầu óc suy nghĩ những việc phức tạp. Giống như hôm nay vậy.
Dongwoo bực bội một chút khi nhớ đến cuộc chạm trán không dự kiến sáng nay. Cũng không phải là sẽ có trở ngại gì cho việc làm của cậu nhưng Lee Howon nhất định sẽ gây khó khăn cho Nam Woohyun và Delicacy. Mà việc đó thì không thể được. Cậu không muốn nặng tay hơn với anh ta nhưng nếu Howon cứ như thế này thì họ sẽ không để yên đâu. Một mình Kim Sunggyu là đủ rồi, Dongwoo không muốn bất kỳ người vô tội nào trở thành vật hi sinh nữa. Chỉ có điều, nếu phải chọn giữa Lee Howon với Muguet và Delicacy thì cậu cũng sẽ không ngần ngại ra tay. Thực lòng mà nói, ở một mức độ nào đó, Dongwoo luôn tôn trọng Howon. Anh ta đúng là con người đại diện cho chính nghĩa, kiên định và trung thành đến mức cố chấp. Nhưng mà sai lầm lớn nhất của anh ta chính là đã chọn Muguet và Delicacy làm đối thủ. Anh ta không đủ khả năng đối phó với những người thừa kế và cậu cũng không thể cho phép anh ta gây cản trở đến công việc của họ. Nếu cảnh sát nhúng mũi vào chuyện của hai tổ chức này thì sẽ rất phiền phức, thế nên trước đây Dongwoo mới ở bên cạnh Howon. Nhiệm vụ của cậu là người dừng anh ta lại khi cần thiết, đó cũng là lý do chẳng bao giờ kế hoạch của cảnh sát nhắm đến Muguet và Delicacy có thể thành công.
Rồi cậu khẽ thở dài khi nghĩ về những người đứng đầu Muguet và Delicacy. Dongwoo chưa bao giờ dám xem thường những người thừa kế. L, Nam Woohyun và cả Lee Sungyeol đều rất lợi hại. Thế nhưng đúng là so với L và Nam Woohyun, cậu đã có chút chủ quan với Lee Sungyeol. Con người đó khá đơn giản, thông minh nhanh nhẹn, óc phán đoán cũng cực kỳ nhạy bén nhưng lại dễ bị cảm xúc chi phối. Sungyeol là kiểu người không thích ganh đua, không quá mức tham vọng như L, lại càng không cố chấp hận thù như Nam Woohyun. Dongwoo đã nghĩ rằng cậu có thể dễ dàng ứng phó với người như thế này nhưng xem ra đã nhầm mất rồi. Sungyeol không nguy hiểm nhưng mà những người bên cạnh cậu ta lại nguy hiểm. Nam Woohyun sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám động đến Lee Sungyeol và bây giờ là L, kẻ ngáng đường mới. Dongwoo tức giận chém mạnh tay xuống nước khi nghĩ đến tên đó. Hắn đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của cậu. Vì đã dự đoán trước sẽ có khả năng xảy ra việc này nên Dongwoo chỉ cung cấp một số tin tức đủ để hắn có thể tiếp cận Lee Sungyeol mà thôi. Vậy mà hắn đào đâu ra những thứ khác về cậu ta, để rồi giờ thì mọi chuyện thành thế này đây. Dongwoo không phải tên ngốc mà không nhận ra hắn đang làm cái trò gì. L chắc chắn đã quên cái mục đích ban đầu của hắn khi lập kế hoạch tiếp cận Lee Sungyeol rồi. Hắn bây giờ chỉ đang muốn thỏa mãn bản năng thích chinh phục mà bất cứ gã đàn ông nào cũng có sẵn trong máu thôi. Nhất là loại đàn ông quá tự tin vào bản thân.
“Hắn nghĩ mình đang tiếp cận kẻ thù hay chinh phục người đẹp vậy chứ?”Dongwoo lẩm bẩm thành tiếng một cách giận dữ. “Cái gã ngạo mạn đó. Hắn chẳng thay đổi chút nào cả.”
Lee Sungyeol đột nhiên trở thành vấn đề lớn. Bây giờ thì đừng nói là Nam Woohyun, nếu như có kẻ nào đó gây chuyện với cậu ta thì L cũng sẽ không bỏ qua. Bất kể đó là tình yêu hay chỉ là hứng thú nhất thời thì bản tính chiếm hữu của hắn cũng rất đáng sợ. Lee Sungyeol giờ là sống hay chết cũng đều sẽ do L người quyết định. Hắn nhất định đã tự cho cái quyền định đoạt số phận của cậu ta. Và Dongwoo thật sự muốn đập đầu khi nghĩ đến việc đó. Đáng lẽ ra cậu nên nhớ là L rất giống cha hắn chứ. Người đàn ông đó cũng tự tin ngạo mạn, cũng yêu bằng cách chiếm hữu và tìm cách quyết định số phận của người mình yêu. Liệu L có biết rằng đó là nguyên nhân mẹ hắn phải chết hay không? Hắn sẽ không lặp lại vết xe đổ nếu hắn không yêu Lee Sungyeol bằng cách đó, cầu trời là như vậy. Mà nếu thật sự là hắn yêu đi chăng nữa thì cũng không phải là không có khả năng ngăn lại. Lee Sungyeol là người đủ khôn ngoan để che dấu và loại bỏ mọi cảm xúc, cậu ta thực sự rất giỏi trong chuyện này. Từ lâu Dongwoo đã biết, trong những người thừa kế, lạnh lùng nhất chính là Lee Sungyeol. Khi cần thiết con người đó có thể lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rồi. Vấn đề còn lại chính là người thừa kế cuối cùng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Dongwoo về với thực tại, cậu đưa tay với lấy cái điện thoại đang đặt trên thành bồn tắm, nhìn vào dãy số hiển thị trên màn hình một lúc rồi nghe máy với giọng không mấy vui vẻ:
“Chuyện gì?”
“Cậu làm sao thế? Lâu lắm tôi mới gọi điện hỏi thăm mà cậu làm giọng điệu như thế à? Dạo này có khỏe không?” Người ở đầu dây bên kia nói với một nụ cười thân thiện và không hiểu sao khi nghe hắn giả vờ quan tâm đến mình như vậy, Dongwoo chỉ muốn cúp máy ngay cho rồi.
“Nói ngắn gọn đi, tôi đã bảo anh đừng có gọi điện thoại cho tôi khi không cần thiết, nếu có việc cần thì về nhà nói chuyện mà. Có biết là Lee Howon rất tinh không hả, Bang Min Soo?”
“Hắn ra ngoài rồi, vẫn chưa quay lại. Và người bên Cục tư pháp vừa mới gọi điện báo cho tôi biết là hắn đã mò ra vụ nhà họ Nam rồi. Nhờ công ai thế nhỉ?”
Bang Min Soo trả lời bằng một giọng nói trầm xuống một tông, khàn khàn và sắc lạnh. Đột nhiên Dongwoo cảm thấy nó ẩn chứa nguy hiểm kỳ lạ, so với sự tử tế giả tạo ban nãy thì đây mới đúng là con người thật của hắn. Cậu hít nhẹ một hơi trước khi trả lời.
“Là do tôi sơ suất một chút, cũng đã nghĩ rằng anh ta sẽ nhận ra nhưng chuyện đó chẳng đáng quan tâm. Lee Howon không thể điều tra ra vụ việc mà Nhà Xanh muốn che giấu đâu. Nhưng anh vẫn giữ liên lạc với Cục tư pháp à? Tôi đã bảo là tuyệt đối cẩn thận khi làm việc với Lee Howon mà.”
“Tự nói với mình đi. Ai là người không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn để tôi phải cực khổ đến đây thay thế hả? Tôi rút kinh nghiệm việc cậu bị lộ rồi nên sẽ không để hắn nhận ra đâu. Lúc trước cậu quá giỏi, đến mức đáng ngờ. Còn tôi bây giờ lại quá vô dụng và phiền phức, hắn có thể nghi ngờ được sao?”
“Đừng chủ quan, nếu thêm một lần nữa thì Howon sẽ biết anh ta đang bị phá đám đấy, lúc đó mới là vấn đề lớn.” Dongwoo thở dài, dựa lưng vào thành bồn tắm rồi nói tiếp. “Anh gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói như thế thôi?”
“Không, tôi có việc quan trọng đây. Nói thật là tôi chán ngấy cái chỗ này rồi, và tôi sẽ không tiếc thương Lee Howon như cậu đã từng làm đâu. Nếu hắn ta không thể dừng lại thì tôi sẽ giúp hắn dừng lại vĩnh viễn đấy.” Bang Min Soo không nói đùa, giọng hắn như tiếng nói vọng lại từ địa ngục khiến Dongwoo giật bắn người.
“Bang Min Soo! Tôi cảnh cáo anh, hãy làm những việc trong phạm vi cho phép thôi. Đừng có giở trò, nếu không đừng trách tôi đấy.” Cậu gằn từng tiếng một nhưng ở đầu dây bên kia Min Soo vẫn không hề nao núng, hắn ta bật cười một cái trước khi lên tiếng.
“Đùa thôi mà, không cần hoảng lên như vậy. Tôi chỉ muốn nhắc cậu là thời gian không còn nhiều đâu, nếu một thời gian nữa mà cậu vẫn chưa thể tìm ra thứ đó thì chúng ta đành tiến hành phương án B thôi.”
“Ông ấy nói sao? Đồng ý rồi à?” Giọng Dongwoo đột nhiên chùng xuống, Bang Min Soo biết cậu đang cảm thấy thất vọng nên cất tiếng như muốn an ủi.
“Không phải là ông ấy không tin tưởng cậu, chỉ có điều chúng ta cần có thêm hành động để đảm bảo cho chiến thắng cuối cùng. Dongwoo, cậu cũng biết là chỉ có Delicacy đủ khả năng đối phó với Muguet mà.”
“Có thể từ từ tiến hành kế hoạch B được không? Cho tôi thêm một chút thời gian nữa.” Dongwoo vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút gấp gáp. Bang Min Soo im lặng một lúc rồi cũng trả lời, giọng hắn vẫn đều đều vô cảm.
“Được thôi, dù sao tôi cũng cần phải quay trở về thân phận thực sự thì mới làm việc đó được. Thế nên cậu hãy tiếp tục cố gắng đi. Nhưng nếu cậu vẫn không làm được thì đừng cố chấp nữa, nhận sự giúp đỡ của mọi người đi, đâu phải chỉ có một mình cậu muốn minh oan cho ông ấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy nhé, còn phần tôi, trong thời gian tới vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc Lee Howon-của-cậu.” Hắn ta cố tình nhấn mạnh những chữ cuối với giọng giễu cợt khiến cậu tức điên.
“Nếu anh còn dám nói như vậy một lần nữa thì đừng trách tôi đấy.”
Dongwoo nghiến răng rồi cúp máy một cách giận dữ, mỗi lần nói chuyện với Bang Min Soo đều khiến cậu cảm thấy bực bội khó chịu. Thế mà ông ấy luôn bảo hai người phải coi nhau như anh em. Ở đâu ra cái loại anh trai chỉ biết chọc cho cậu nổi khùng lên như vậy chứ. Hắn luôn muốn trêu chọc cậu, từ nhỏ đã như vậy rồi. Dongwoo vò đầu chán nản rồi lại thần người ra nghĩ ngợi. Không còn nhiều thời gian nữa, khả năng cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ đang rất thấp. Cậu muốn kết thúc trước khi Bang Min Soo can dự vào chuyện này, nếu không chẳng biết hắn sẽ giở trò quái quỉ gì nữa. Giờ không phải là lúc suy nghĩ linh tinh, nên đẩy mạnh hành động lên mới được. Dongwoo quyết định nhanh chóng sau đó đứng dậy để sửa soạn ra về, cậu còn nhiều việc phải làm.
Khi Dongwoo ra đến chỗ quầy thì thấy bà Ahn đang tính toán gì đó. Bà hỏi mà không hề ngước lên nhìn cậu:
“Mới đến đã về rồi à?”
“Vâng. Cháu có việc gấp nên đi đây ạ, tạm biệt dì.”
“Ừ, cẩn thận nhé.” Bà Ahn vẫn không ngẩng đầu ra khỏi cuốn sổ cho đến khi Dongwoo rời khỏi một lát thì mới nhìn lên, tấm rèm che cửa vẫn còn lay động. Bà ngẫm nghĩ một hồi rồi quay lại nhìn cánh cửa tủ đựng đồ đã khóa suốt mấy chục năm qua, môi nở một nụ cười thật nhẹ.
“Nhanh thật đấy, mới đó mà đã 20 năm rồi, Jang Chan Doo.”
.
Việc này đã trở thành thói quen từ lúc nào Sungyeol cũng chẳng hay. Khi cậu chấp nhận mình không thể cưỡng lại những hành động phiền phức nhưng lại luôn gây hứng thú cho người khác của Myungsoo cũng là lúc cậu bắt đầu quen với việc mỗi ngày đều gặp gỡ hắn. Hôm nay cũng vậy, Sungyeol đang ngồi trên ghế đá ở công viên đợi hắn như mọi ngày, trong đầu nhớ lại hôm qua hắn đã dạy cậu cách làm bánh như thế nào.
Đó đúng là ý tưởng ngu ngốc nhất mà cậu từng nghe. Lee Sungyeol của Delicacy có thể vào bếp đã là chuyện không tưởng, vậy mà hắn còn bảo cậu giúp hắn làm bánh để mang cho bọn trẻ ở cô nhi viện. Kim Myungsoo quả là đa tài, hắn cái gì cũng có thể làm được, mà còn làm rất xuất sắc. Trong khi đó Sungyeol đã chứng tỏ khả năng không tầm thường của mình trong việc phá hoại. Cậu dường như đã phá nát cả cái bếp nhỏ trong tiệm chụp ảnh của hắn khi mà để bột bắn tung tóe cả lên và nhầm lẫn tùm lum giữa đường với muối. Sungyeol thậm chí còn bực mình đến mức muốn quăng hết mấy cái đó đi nếu Myungsoo không nói cậu hãy kiên nhẫn thêm một chút. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng thì họ cũng có thể hoàn thành được một mẻ bánh và cậu tự hỏi bọn trẻ sẽ nghĩ thế nào khi cầm mấy cái bánh kỳ quái đó. Chắc chắn là nó rất kinh khủng, lúc cậu đưa một vài cái mình mang về cho Woohyun, cậu ta đã nhìn nó như thể đó là thuốc độc giết người vậy. Nhưng mà Woohyun vẫn ăn và dù rằng khuôn mặt cậu ta chẳng có biểu lộ chút cảm xúc nào cả vẫn khiến cho Sungyeol cảm thấy vui. Nếu như có thể, cậu muốn tự mình làm bánh cho Woohyun.
Nhưng hôm qua cũng đã có một chuyện kì lạ xảy ra. Lúc cậu nói sẽ làm bánh cho Woohyun ăn, Myungsoo có vẻ không vui. Hắn không hỏi cậu Woohyun là ai hay vì sao cậu muốn làm bánh cho cậu ấy nhưng thái độ của hắn có chút bực bội. Kim Myungsoo không phải là kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc ngoại trừ lúc hắn cười hay nói chuyện với cậu, biểu cảm khó chịu đó là lần đầu tiên Sungyeol nhìn thấy. Cậu tự hỏi là mình đã làm sai chuyện gì nhưng mà cậu cũng không để tâm cho lắm. Vì ngay sau đó hắn lại bình thường, vẫn cười nói vui vẻ và dịu dàng như mọi khi.
Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi họ cùng nhau đến cô nhi viện và Sungyeol thật sự rất muốn trở lại đó thêm một lần nữa. Hắn nói rằng họ có thể đến đó bất cứ lúc nào, miễn là cậu có thời gian. Nhưng Sungyeol lại không thể ngay lập tức quyết định được, cậu đang bị Woohyun chú ý. Dạo gần đây, Woohyun quan tâm đến cậu một cách bất thường, cậu ta luôn hỏi cậu đã đi đâu và làm những gì bên ngoài mà hay về nhà muộn. Và Woohyun đã bắt đầu nghi ngờ cậu có quen biết với ai đó. Đây chẳng phải là việc phạm pháp hay xấu xa gì nhưng Sungyeol vẫn nghĩ rằng chưa đến lúc thích hợp để nói ra. Bên cạnh đó, cậu cảm thấy chuyện này thật là phi lý làm sao, Woohyun vốn không có quyền xen vào cuộc sống riêng của cậu.
Khi Woohyun còn Sunggyu bên cạnh, cậu ta bận rộn giữa công việc và chuyện yêu đương đến nỗi không màng để mắt đến cậu. Woohyun rời khỏi Paradise, để lại cậu một mình trong căn nhà rộng lớn lạnh lẽo đó. Ngoại trừ khi có việc cần thiết cậu ta mới đến Delicacy còn không thì lúc nào cũng ở bên cạnh Sunggyu. Woohyun thậm chí còn không nhận ra Sungyeol thực sự đã rất cô đơn, đến mức muốn chết. Nếu không phải vì chuyện trả thù thì Sungyeol không biết cậu phải tiếp tục sống như thế nào. Họ đã ở bên nhau từ khi còn nhỏ, biến cố kéo họ lại gần nhau và thân thiết hơn bất cứ ai trên đời này vì họ không còn người thân nào khác nữa. Cả hai đều biết vị trí của mình là tuyệt đối trong lòng người kia, cho đến khi Sunggyu xuất hiện và chiếm lấy vị trí cao hơn Sungyeol trong trái tim Woohyun. Thực lòng, cậu không cảm thấy khó chịu vì điều đó. Họ chỉ là anh em, Woohyun cũng phải có cuộc sống của riêng mình và trên hết, cậu cũng rất quý mến Sunggyu. Nhưng rồi Sungyeol chợt nhận ra mình đã bị bỏ lại phía sau từ lúc nào. Lần thứ hai trong đời, cậu phải một mình đối mặt với nỗi cô đơn và dằn vặt ám ảnh. Nó gặm nhấm tâm hồn cậu mỗi ngày, giết chết cậu dần mòn bằng những ý nghĩ tiêu cực đáng sợ. Và Woohyun đã không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Không phải chỉ vì chuyện xảy ra với Sunggyu mà mối quan hệ giữa họ trở nên xa cách và gượng gạo. Ba năm trước, khi Woohyun quay lại Paradise, cậu thực sự đã không biết phải cư xử làm sao cho tự nhiên. Đột nhiên cảm thấy họ như những người xa lạ chứ không phải là anh em đã mấy chục năm. Sungyeol sợ hãi nhận ra, cậu ngoài chuyện công việc đã chẳng còn điều gì để nói với Woohyun cả.
Nhưng bây giờ họ đã trở lại bình thường như trước kia và Sungyeol thật sự cảm ơn trời đất vì điều đó. Không phải vì Sunggyu còn sống mà là vì sự xuất hiện của Kim Myungsoo. Nếu không có hắn thì có lẽ Sungyeol đã tìm cách biến mất từ lâu rồi. Hắn là người đầu tiên trên thế giới này nhận ra cậu cô đơn như thế nào. Hắn không vứt bỏ cậu vào một góc như Woohyun mà đến bên cạnh và ngồi đó với cậu. Hắn dạy cậu cách vượt qua nỗi buồn chán, chỉ cho cậu thấy một thế giới rực rỡ đầy màu sắc và tràn ngập tình yêu. Hắn như muốn nói rằng cậu không phải chỉ sống một mình trên đời, xung quanh cậu còn có rất nhiều người khác và họ đều yêu thương cậu. Hắn dịu dàng chân thành qua từng hành động, lời nói. Và hắn biết cách làm cho Sungyeol cảm thấy hạnh phúc. Khoảng thời gian ở bên cạnh Myungsoo luôn khiến cậu vui vẻ, hắn thực sự đã thay đổi cuộc sống và con người cậu.
Nghĩ đến đây, Sungyeol khẽ mỉm cười một cái. Kim Myungsoo thật là lắm trò, hầu như ngày nào hắn cũng có việc này việc kia để làm. Hắn hết dạy cậu làm bánh lại bảo cậu tìm hiểu về cây cảnh, hôm thì lại nổi hứng rủ cậu đi dạo cùng hắn để chụp ảnh thiên nhiên. Myungsoo chỉ chụp hình phong cảnh và hiếm khi lắm hắn mới chụp người. Mỗi khoảnh khắc được lưu lại dưới cái nhìn của hắn đều trở nên lạ lẫm và thú vị. Sungyeol thích nhìn cảnh vật qua những bức hình của hắn, cảm giác giống như lần đầu tiên cậu bước chân vào tiệm chụp ảnh đó, một thế giới huyền ảo và tươi đẹp như mở ra trước mắt, lạ lẫm đầy mê hoặc. Khiến cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc lạ lùng.
“Có chuyện gì vui sao?” Giọng nói trầm thấp ấm áp vang lên khiến Sungyeol giật mình quay đầu lại.
Myungsoo đã đến tự lúc nào, hắn vẫn như mọi khi, hoàn hảo từ đầu đến chân với phong cách nghệ sĩ tự do và cái máy ảnh đeo trên cổ. Sungyeol mỉm cười với hắn khi Myungsoo bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Không có gì, chỉ là đang nhớ đến một số việc thôi.” Cậu đáp lại nhẹ nhàng dù không nhìn vào Myungsoo, đôi mắt sáng lấp lánh và khuôn mặt rạng rỡ.
“Cũng có những thứ khiến cậu nghĩ đến mà cảm thấy hạnh phúc như vậy sao.” Hắn quay sang nhìn vào mặt cậu rồi đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán khi Sungyeol mở to mắt như thể muốn hỏi làm sao hắn biết cậu đang vui. “Nó viết cả trên đây rồi đó. Cậu thật là đơn giản quá đi.”
“Tâm trạng tôi dễ đoán như vậy sao? Phải cẩn thận hơn mới được.”
Sungyeol bật cười khi nói như thế, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên hắn đoán ra cậu đang nghĩ gì và Sungyeol cũng không còn thắc mắc vì sao hắn làm được điều đó. Lần cuối cùng cậu hỏi hắn nguyên do, Myungsoo đã trả lời bằng một nụ cười với khuôn mặt cực kỳ tự mãn. “Nếu cậu thật lòng quan tâm đến ai đó cậu sẽ biết họ đang nghĩ gì.” Hắn thật là sến súa và Sungyeol đã làm biểu hiện giống như cậu nổi da gà vì mấy lời có cánh đó, dù thực ra trong lòng đang cảm thấy bối rối không thôi và gò má ửng đỏ lên vì ngại.
“Hôm nay tôi có thứ này muốn cho cậu xem. Cậu chắc chắn sẽ thích nó đấy.”
Hắn đột nhiên lên tiếng khi cả hai đang im lặng. Hầu như lúc nào ở bên cạnh nhau, luôn là Myungsoo kéo Sungyeol ra khỏi thế giới nội tâm phức tạp của mình. Còn không thì hắn sẽ im lặng theo cậu, như đang đồng cảm và Sungyeol thực sự rất thích điều đó.
“Cái gì vậy?” Cậu tò mò hỏi khi đi theo hắn rời khỏi công viên để đến tiệm chụp ảnh. “Không phải anh mới sáng tạo ra một mô hình đồ chơi như hôm trước chứ. Nếu thế thì tôi không quan tâm đâu.”
“Cậu không thích cái tàu vũ trụ đó à, nó còn có thể bay mà. Đâu phải ai cũng có thể làm nó bay được như thế chứ.” Hắn vừa nói vừa cười trong lúc quay đầu lại nhìn Sungyeol rồi làm ra vẻ bí mật khi hạ giọng mờ ám. “Nhưng đây không phải là đồ chơi, nó là Tiểu Yeollie.”
“Gì cơ?” Sungyeol cao giọng và nhướng mắt lên thắc mắc khi hắn nhắc đến tên mình. “Tại sao có liên quan đến tôi chứ?”
“Rồi cậu sẽ biết thôi. Nó y hệt như cậu vậy.”
Hắn trả lời thản nhiên và Sungyeol không thể không cảm thấy đang bị trêu chọc khi mà mắt hắn nheo lại và môi nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc.
“Đợi chút nhé.”
Myungsoo nói với cậu khi họ đã bước vào tiệm chụp ảnh, hắn gỡ cái máy ảnh ra khỏi cổ rồi đi thẳng vào căn phòng nhỏ bên trong. Sungyeol bước đến chỗ bộ bàn ghế và ngồi xuống, trong đầu đang cố đoán xem rốt cuộc “thứ đó” là cái gì. Và tại sao hắn dám lấy tên cậu đặt cho “thứ đó”. Không để cậu phải đợi lâu, Myungsoo đã quay trở lại với một cái thùng giấy cỡ nhỏ trên tay, hắn đi đến chỗ cậu ngồi và đặt nó xuống trước mặt Sungyeol. Cậu mở to mắt ra kinh ngạc trước khi thốt lên thật khẽ:
“Là mèo con sao? Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?”
“Tối qua tôi ra ngoài mua chút đồ thì thấy nó bị vứt ở bãi rác đầu đường. Dễ thương lắm đúng không?” Hắn trả lời dịu dàng và có chút hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm thích thú của Sungyeol. Cậu đang mải mê ngắm chú mèo đáng yêu với đôi mắt to và bộ lông màu nâu mềm mại. “Tôi đã nói cậu sẽ thích nó mà.”
“Ừ, dễ thương thật đấy.” Cậu gật đầu đồng tình với hắn trong khi vẫn đang chăm chú nhìn sinh vật nhỏ bé đó liếm láp từng chút một khay sữa mà Myungsoo đã đặt vào cho nó. Rồi đột nhiên khựng người lại khi nghe hắn nói.
“Tên nó là Tiểu Yeollie.”
“Sao nó lại là tôi chứ?” Cậu quay phắt sang nhìn hắn với khuôn mặt bất mãn không che giấu. Dù sao đi nữa thì việc so sánh Lee Sungyeol nổi tiếng của Delicacy với một con mèo con là chuyện không thể chấp nhận được. Có phải vì cậu đã quá dễ dãi khi ở cạnh hắn mà Myungsoo nghĩ cậu giống thú cưng không? Tên này thật quá lắm rồi.
“Có muốn biết lý do không? Nhìn này.” Myungsoo mỉm cười với cậu rồi đưa tay vô thùng giấy chạm vào người con mèo. Nhanh như chớp, nó ngẩng phắt đầu lên rồi cào vào tay hắn một cái sau đó lùi vào góc thùng, lông dựng đứng lên như muốn đe dọa nhưng đôi mắt thì hoảng loạn, toàn thân run rẩy. Tim Sungyeol thót lại khi thấy cảnh đó, cậu vội nắm lấy tay hắn đưa lên xem xét.
“Anh điên à? Sao tự nhiên làm thế, chảy máu rồi thấy không?”
Phớt lờ vẻ hốt hoảng và bối rối không biết phải làm sao của cậu, hắn mỉm cười với một khuôn mặt tự mãn.
“Cậu đang lo lắng cho tôi đó sao?”
“Ai thèm lo cho anh chứ, ngốc thì ráng mà chịu. Lỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”
Cậu bực bội khi nhìn thấy những vết móng vuốt sắc nhọn đâm vào mu bàn tay Myungsoo tạo thành những vết xước dài và từ đó máu đã bắt đầu chảy ra. Sungyeol lục lọi túi áo rồi rút ra một chiếc khăn tay màu trắng quấn vết thương lại, miệng vẫn tiếp tục cằn nhằn.
“Anh đúng là không bình thường. Con mèo hung hăng đó thì giống tôi ở chỗ nào hả?”
“Chẳng phải rất giống sao? Sợ hãi người lạ, xù lông lên để tự vệ, làm tổn thương người khác để bảo vệ chính mình nhưng vẫn yếu đuối và đơn giản. Giống như nó vậy.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn vào thùng giấy, con mèo đã nằm cuộn tròn người lại và ngủ tự lúc nào, dường như nó đã quên mất sự việc vừa mới diễn ra. Sungyeol nhìn theo ánh mắt của hắn, cậu khẽ thở dài khi thấy con mèo đang nằm co ro một góc thùng, trong giấc ngủ dường như vẫn thoảng sự sợ hãi vì nó cứ co giật mấy cái chân liên hồi. Sungyeol cứ thế nhìn nó chằm chằm rồi im lặng chìm vào suy tư. Cậu thật sự giống một con mèo bị bỏ rơi, run rẩy sợ hãi vì tác động bên ngoài như vậy sao? Lee Sungyeol thật sự đáng thương đến mức đó?
Myungsoo quay đầu lại khi nhận thấy Sungyeol đã buông tay hắn ra, cậu không nói gì và mắt vẫn nhìn chăm chú vào con vật nhỏ bé đang say ngủ. Trong một thoáng hắn thậm chí đã nghĩ rằng cậu sẽ rơi lệ nhưng không phải như vậy. Sungyeol mỗi khi không vui sẽ cụp hàng mi xuống và sâu trong đôi mắt đen là một lớp sương mờ bao phủ, ánh nhìn xa xăm lãnh đạm mang theo một chút buồn bã. Giống như một viên ngọc đẹp đẽ, sáng lấp lánh và cô độc kì lạ. Myungsoo khẽ cau mày khó chịu khi nhìn thấy cảnh đó, hắn chỉ muốn chọc cậu một chút mà thôi, không nghĩ rằng Sungyeol sẽ buồn đến vậy. Đưa bàn tay đã được cậu băng lại bằng khăn lên xem xét một lát, hắn đột nhiên lên tiếng như muốn kéo Sungyeol sang chuyện khác.
“Băng đẹp đấy chứ, tôi cứ nghĩ người vụng về như cậu không thể làm mấy chuyện thế này mới đúng.” Giọng hắn giống như đang trêu đùa nhưng Sungyeol vẫn nhận ra Myungsoo đang muốn xoa dịu tâm trạng của cậu. Khẽ thở dài để lấy lại tinh thần, Sungyeol trả lời thành thật.
“Tôi thường làm việc này cho Woohyun mà. Cậu ấy rất hay bị thương vì từ nhỏ đã hiếu động rồi. Mỗi lần Woohyun bị thương đều không dám nói với ai nên tôi đã học cách băng bó vết thương cho cậu ấy. Woohyun không thể tự băng vết thương cho mình nhưng lại rất khó tính, tôi băng xấu cũng không được, cậu ấy sẽ nổi giận ngay.”
Cậu vừa trả lời vừa mỉm cười, ký ức tuổi thơ đẹp đẽ hiện về khiến cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Sungyeol để mặc cho tâm trí trôi nổi mà không nhận ra rằng Kim Myungsoo ngồi bên cạnh cậu đang không được vui. Hắn ngay lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt không còn dịu dàng mà trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng sắc bén hơn.
“Vậy sao? Cậu với cái người tên Woohyun đó thân thiết quá nhỉ? Lúc nào cũng nhắc đến cậu ta cả.”
Sungyeol nghe thấy câu nói có hàm ý khó hiểu liền quay sang nhìn hắn như muốn thắc mắc và tim cậu ngừng đập khi nhận ra Myungsoo đang nhìn cậu bằng ánh mắt mãnh liệt. Hắn không nói thêm gì cả mà chỉ nhìn như muốn xuyên thủng cả cơ thể cậu bằng đôi mắt đen sâu thẳm đó. Không hiểu sao Sungyeol cảm thấy khó thở kỳ lạ, đến việc phải lên tiếng trả lời hắn cậu cũng không biết phải làm thế nào cho đúng.
“Người đó hình như rất quan trọng với cậu?” Hắn lại lên tiếng một lần nữa khi thấy Sungyeol ngập ngừng lúng túng, câu nói giống như tra hỏi lại càng khiến cậu bối rối hơn.
“Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Woohyun là anh họ của tôi, đó là người thân duy nhất của tôi trên đời này.” Cậu đáp với giọng nhỏ tựa như đang thì thầm, trong đầu cố gắng xua đi những suy nghĩ linh tinh. Hình ảnh lạnh lùng đáng sợ của hắn không uy hiếp được cậu, chỉ có điều nó khiến cho mối nghi hoặc trong lòng Sungyeol nhiều thêm một chút.
Từ lâu Sungyeol vẫn luôn tự hỏi thật ra nên định nghĩa mối quan hệ của cậu và Myungsoo như thế nào. Cậu đã nghĩ họ là bạn nhưng ngẫm lại thì có lẽ không phải. Sungyeol không có bất kỳ người bạn nào nên cậu cũng không rõ bạn bè sẽ đối xử với nhau ra sao. Có điều cậu vẫn cảm thấy giữa họ có cái gì đó không đúng. Nếu là bạn bè bình thường chắc sẽ không như thế này. Cái cách Myungsoo luôn chủ động nắm giữ tình thế khiến cậu cảm thấy hắn không xem cậu giống như bạn. Hắn rất tùy hứng, khi thì ngọt ngào vui vẻ, lúc lại đột nhiên có vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Sungyeol không thể ngăn bản thân mình thắc mắc, cậu đối với hắn rốt cuộc là gì? Hắn tốt với cậu như vậy vì xem cậu là bạn bè hay chỉ là cảm thấy cậu đáng thương mà thôi. Vì Sungyeol đã nói với hắn là cậu cô đơn muốn chết nên hắn đang thương hại cậu?
“Quan trọng đến mức nào?” Myungsoo lại hỏi khi thấy Sungyeol đột nhiên im lặng. Hắn không hề mỉm cười và đôi mắt vẫn không ngừng nhìn cậu, thái độ nghiêm túc đó khiến Sungyeol nghĩ rằng câu trả lời của mình sẽ khiến mọi thứ thay đổi rất nhiều. Không hiểu sao cậu lại thấy sợ, cảm giác bất an mơ hồ thường trực trong lòng kể từ khi quen biết hắn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Sao có thể nói rõ ra được chứ. Chuyện đó rất phức tạp …” Sau một hồi đắn đo Sungyeol mới chịu lên tiếng trả lời, trong đầu cố gắng tìm ra từ ngữ thích hợp để mô tả mối quan hệ giữa cậu và Woohyun. “Woohyun giống như là … ừm, gia đình của tôi vậy.”
Sau khi trả lời xong, Sungyeol cảm thấy xấu hổ muốn chết, cậu lảng tránh ánh mắt của hắn bằng cách xoay đầu đi nhưng trước khi cậu kịp làm điều đó Myungsoo đã đưa tay lên giữ khuôn mặt cậu lại đối diện với hắn.
“Tôi không biết quan hệ của hai người thân thiết đến mức nào. Nhưng khi ở cạnh tôi đừng nhắc đến tên bất kỳ ai khác.” Rồi hắn ngừng lại một chút trước khi tiếp tục từng tiếng chậm rãi, giọng nói như đang uy hiếp tinh thần nhưng khuôn mặt đã dịu dàng trở lại. “Suy nghĩ cũng không được phép, hiểu chưa?”
Trời đất, cậu không nghe nhầm đó chứ? Khuôn mặt đó, hắn rõ ràng không đùa, tên này thật không phải là người nữa mà. Đây là lần đầu tiên Sungyeol gặp một kẻ có tính chiếm hữu cao đến mức muốn điều khiển cả suy nghĩ của người khác. Và tệ hơn là cậu hoàn toàn bất lực trước hành động của hắn, sao hắn dám coi thường cậu như vậy?
“Cái gì chứ?!” Sungyeol tức tối định phản kháng lại nhưng trước khi cậu kịp làm điều đó, Myungsoo đã ngăn cậu lại bằng cách mỉm cười ngọt ngào như đang dỗ dành một đứa trẻ. Hắn mỉm cười bình thản rồi nhẹ nhàng đưa bàn tay di chuyển vuốt ve khuôn mặt cậu. Cảm giác ấm áp từ những đầu ngón tay như có điện của hắn khiến Sungyeol rùng mình co người lại.
“Không phải ở bên cạnh tôi rất vui sao? Thế nên đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.” Hắn đột nhiên lên tiếng rồi buông Sungyeol ra, nhéo nhẹ lên má cậu một cái sau đó đứng dậy. “Tôi có ăn thịt cậu đâu mà co người lại thế. Cậu là mèo con thật đấy à?”
Hắn bật cười với giọng chế giễu rồi quay lưng đi lại chỗ bàn làm việc xem xét mấy cái máy ảnh đang đặt ở đó. Sungyeol tức muốn chết, cậu nhìn theo hắn lầm bầm chửi vài câu rồi lại vò tóc tự nguyền rủa mình đã quá dễ dãi với tên này. Nếu là người khác thì cậu nhất định đã cho nhập viện luôn trong hôm nay rồi. Kim Myungsoo nên cảm ơn trời là hắn có khả năng thôi miên người khác bằng đôi mắt đó. Sungyeol nhận ra mỗi lần cậu nhìn vào mắt hắn là lại trở nên kì lạ. Lần sau tuyệt đối sẽ không nhìn thẳng vào mắt Myungsoo khi nói chuyện với hắn nữa, nếu không cậu nhất định sẽ là người chịu thiệt thòi.
“Tôi về đây.” Sungyeol đưa tay cầm lấy áo khoác đang vắt trên thành ghế rồi đứng dậy, vẻ mặt cậu đầy bất mãn. “Anh cứ tiếp tục chơi với con mèo của mình đi.”
“Sao thế? Mới đó đã giận rồi à?” Myungsoo quay đầu lại nhìn cậu một cách ngạc nhiên. “Tôi không ngờ cậu lại trẻ con như vậy đấy, chỉ đùa một chút thôi mà.”
“Tôi mắc gì phải giận dỗi chứ? Đừng nghĩ ai cũng kỳ quái giống mình.” Vừa nói Sungyeol vừa đưa điện thoại lên kiểm tra, tin nhắn mới nhận được từ Jung Hwan khiến cậu khẽ nheo mày lại khó hiểu, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. “Hôm nay tôi có việc bận rồi.”
Cậu khẽ thở dài một cái trước khi cất điện thoại vào túi rồi mặc áo khoác lên người, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng. Myungsoo dĩ nhiên không thể bỏ qua biểu cảm đó, hắn định lên tiếng hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì nhưng đột nhiên khựng người lại khi thấy một thứ xuất hiện phía sau lưng Sungyeol. Hắn nhìn chiếc xe màu đen vừa tiến lại gần cửa tiệm bằng đôi mắt lạnh lùng rồi quay sang nói với cậu:
“Nếu cậu bận thì thôi vậy. Mai gặp nhé, mèo con.”
“Ừm, mai gặp.”
Sungyeol không có tâm trạng tiếp nhận lời nói đùa đó của hắn, cậu chỉ đáp lại ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi tiệm. Myungsoo đi theo cậu ra bên ngoài, đứng nhìn một lát cho đến khi bóng dáng cao lêu khêu đó khuất khỏi tầm mắt rồi mới quay đầu lại. Hắn giữ khuôn mặt bình thản tiến đến gần chiếc xe rồi dừng lại ở một khoảng cách nhất định, đủ để người trong xe có thể nói chuyện được.
“Tại sao lại đến đây?” Myungsoo hỏi mà không hề nhìn vào bên trong, đôi mắt hướng về phía trước cứ như hắn chỉ đang ngắm cảnh vật trên đường mà thôi. “Ta đã bảo là tuyệt đối không được đến đây mà.”
“Tôi xin lỗi, ông chủ.” Choi Jong Hyun hạ kính xe xuống một chút để tiếng nói vọng ra ngoài. “Nhưng có một chuyện quan trọng cần hỏi ý của Ngài.”
“Chuyện gì?”
“Tôi vừa nhận được thư từ Nhật Bản, Lee Chan Hee muốn xin Ngài chấp nhận một thỉnh cầu của cậu ta.”
“Nói thử xem nào.” Myungsoo trả lời lạnh lùng, hắn không nghĩ Lee Chan Hee sẽ có đề nghị gì tốt đẹp nhưng bất kể là gì thì hắn cũng sẽ không từ chối. Ba năm trước, hắn đã hứa với Lee Chan Hee nếu dọn dẹp sạch sẽ chuyện ở Nhật thì sẽ đáp ứng cho mọi mong muốn của cậu ta. Giờ không thể nuốt lời, huống chi Lee Chan Hee lại rất được việc, thế nên nếu được thì hắn sẽ để cậu ta làm bất cứ điều gì mình thích. Miễn là không quá giới hạn.
“Chuyện đó…” Jong Hyun ngập ngừng một chút rồi mới trả lời, giọng cậu có phần căng thẳng. “Lee Chan Hee muốn … Ngài cho cậu ta mượn Kim Sunggyu.”
.
Con người ta dù đã quen biết nhau mấy chục năm, thậm chí sống với nhau cả đời cũng không thể nào hiểu hết được đối phương. Đó là những gì Woohyun nghĩ khi nhận ra sự thay đổi của Sungyeol thời gian gần đây. Cậu ta thực sự đã thay đổi rất nhiều, đến mức Woohyun tự hỏi liệu đó có phải là người bạn, người anh em thân thiết trước đây của cậu hay không. Sungyeol bây giờ chỉ có khuôn mặt là giống trước kia mà thôi, còn tính cách thì cứ như đã có một người xa lạ nào đó nhập vào cậu ta vậy, kì quặc đến mức Woohyun không thể nào hiểu nổi. Đừng nói là đột nhiên quan tâm đến cây cối, phong cảnh thiên nhiên nhiều hơn trước đây, thậm chí hôm qua Sungyeol còn mang bánh về đưa cho cậu ăn và Woohyun gần như muốn chết ngất tại chỗ khi cậu ta bảo mình đã tự tay làm nó. Cái bánh nhìn rất kinh khủng nhưng khi thấy vẻ mặt hào hứng chờ đợi của người đứng trước mặt, Woohyun lại không nỡ từ chối. Thực lòng mà nói thì mùi vị của nó cũng không tệ nhưng cậu vẫn chẳng thể chấp nhận nổi chuyện Lee Sungyeol lại vào bếp nấu ăn. Và còn là làm bánh ngọt.
Woohyun có thể lờ mờ đoán ra điều gì đã khiến Sungyeol thay đổi như vậy, biểu hiện đó rất rõ ràng mà cũng rất quen thuộc. Cậu như nhìn thấy hình ảnh của mình trước kia ở Sungyeol bây giờ, một kẻ đang hạnh phúc vì tình yêu. Mà Sungyeol còn thể hiện nó rõ ràng hơn cả cậu lúc đó nữa. Tình yêu? Cái ý nghĩ đó khiến Woohyun cảm thấy khôi hài quá thể, Sungyeol có thể quen và yêu một ai đó mà cậu lại không biết sao. Nhưng bất kể điều đó có là sự thật hay chỉ do cậu suy đoán linh tinh thì Woohyun cũng đã quyết định sẽ không bỏ mặc chuyện này nữa. Sungyeol nhất định sẽ rất tức giận nếu phát hiện ra Woohyun đang cho người theo dõi mình nhưng việc này cũng chỉ là muốn tốt cho cậu ta mà thôi. Woohyun tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tổn thương Sungyeol, kể cả đó là người mà cậu ta yêu. Woohyun không bao giờ có thể xóa bỏ suy nghĩ phải bao bọc cho Sungyeol ra khỏi đầu khi nhìn thấy hình ảnh cậu ta cố gắng một cách bất lực trong ngày hôm đó. Lee Sungyeol là người sẽ dùng tính mạng để trả giá cho sai lầm, nếu tình yêu đó thực sự là một sai lầm, cậu ta nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Thế nên, dù Woohyun cũng thấy có chút thán phục người đã khiến Sungyeol chịu mở lòng ra, cậu vẫn không thể vui vẻ với những thay đổi đó. Và nó chính là lý do khiến Woohyun luôn cảm thấy bực bội thời gian gần đây.
Nhưng mà chuyện đó cũng chưa phải là lý do duy nhất đang làm cho Woohyun khó chịu. Kì quái hơn cả những thay đổi của Sungyeol, lúc này đây, Lee Howon – tên thanh tra cảnh sát phiền phức, bạn thân của Sunggyu – đang đứng trước mặt cậu, ngay trong văn phòng làm việc riêng của Chủ tịch ở Delicacy. Vị khách không mời mà đến này xuất hiện đột ngột rồi hiên ngang bước vào đây, hắn như muốn thách thức kiên nhẫn của Woohyun bằng cách nói rằng mình có chuyện quan trọng muốn nói với người thừa kế của Delicacy.
“Bất ngờ thật đấy. Có việc gì mà Ngài thanh tra của Sở cảnh sát lại hạ cố ghé thăm công ty của ta thế này? Thật là vinh hạnh cho Delicacy và Nam Woohyun ta quá.” Woohyun lên tiếng chào hỏi một cách lịch sự, dù biểu cảm trên khuôn mặt cậu đang thể hiện sự mỉa mai không che giấu. Hôm nay không cần có Lee Howon thì cũng đã đủ chuyện đau đầu rồi, hắn rốt cuộc là muốn gì khi nhấn mạnh “có chuyện riêng cần phải nói với người thừa kế” chứ?
“Chủ tịch Nam khách sáo quá rồi, Lee Howon không mời mà đến đã làm phiền thời gian quý báu của Ngài mới đúng. Mong Chủ tịch thứ lỗi cho tôi.” Hắn đáp lại với một nụ cười nửa miệng tự tin và có chút bí ẩn. “Nhưng tôi nghĩ thông tin mình mang đến sẽ không khiến Ngài cảm thấy hối hận khi đồng ý tiếp chuyện với tôi đâu.”
Woohyun ghét nhất kiểu người cứ úp úp mở mở khi đứng trước mặt cậu, huống chi cậu đã gai mắt tên này từ lâu, hắn nghĩ mình đang nắm giữ bí mật quốc gia hay sao mà dám nói chuyện với Nam Woohyun của Delicacy bằng giọng đó. Không cần giữ phép lịch sự giả tạo nữa, cậu hỏi thẳng Howon bằng giọng nói lạnh lẽo:
“Có gì thì cứ nói thẳng ra. Thông tin đáng giá hay không là do ta quyết định. Nhưng tốt nhất đó nên là một chuyện quan trọng, thanh tra nên biết mình đã làm tổn hại danh dự của Delicacy khi xuất hiện ở đây như thế này. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn ta có gì đó đáng ngờ đấy.”
“Nếu Chủ tịch và tập đoàn của Ngài không làm gì sai thì sao phải sợ lời nói của dư luận chứ? Hay là có tật giật mình nên mới thế?”
Hắn cười khẩy một cái đầy tự tin và Woohyun khẽ nhếch mép một cái, cậu bắt đầu cảm thấy chuyện này thú vị rồi đây. Đối mặt với tên này cảm giác rất giống với lúc cậu đứng trước L, là sự cân bằng khiến cả hai bên đều cảm thấy thỏa mãn và có hứng thú tiếp tục cuộc chiến. Lee Howon không hề bị uy hiếp trước sức ép của cậu, ngoài L ra thì hắn là người đầu tiên làm được điều đó. Quả là thanh tra nổi tiếng của Sở cảnh sát, chơi với hắn một chút cũng không tệ.
“Thanh tra thật biết nói đùa, nếu Delicacy có gì đó bất chính thì cảnh sát các người còn để yên cho bọn ta đến lúc này sao? Vậy vào chủ đề chính đi, thanh tra muốn cho ta biết cái gì?” Woohyun hỏi với một nụ cười thân thiện và khuôn mặt làm ra vẻ đang rất tò mò với câu chuyện của hắn. “Ta thực muốn biết hàm ý của ngài thanh tra khi nói đến “người thừa kế” đấy.”
“Cái đó thì có gì khó hiểu. Chẳng phải Chủ tịch Nam vốn dĩ là người thừa kế hợp pháp nhất của Delicacy sao? Kim YoungJin cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Chỉ có người nhà của Nam Dae Sung mới là người thừa kế của Delicacy.”
Woohyun giật mình một chút khi nghe thấy hắn nói như vậy rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay đan vào với nhau đặt lên bàn, mỉm cười nhìn hắn chờ đợi.
“Hình như thanh tra đang định kể một câu chuyện rất thú vị. Ta đang chờ nghe tiếp đây.”
“Ngài phải hiểu rõ nhất tôi đang nói gì mới đúng. 20 năm trước, vụ án ở biệt thự nhà họ Nam và thân thế thực sự của “những người con nuôi tài giỏi của Kim YoungJin”. Đến đây đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Howon nói thật chậm để quan sát biểu cảm của người ngồi đối diện và khẽ cười thầm khi nhìn thấy bàn tay Woohyun đang dần siết lại trên bàn dù rằng khuôn mặt hắn vẫn đang rất bình thản. Vậy là anh đã đoán đúng, cũng không đến nỗi là không có chút manh mối nào, Nam Woohyun chính là nhân chứng còn sót lại của vụ án năm xưa, Lee Sungyeol cũng thế. Và hai người này cùng với Jang Dongwoo nhất định phải có mối quan hệ nào đó.
“Đó là tất cả? “Bí mật dành riêng cho người thừa kế” chỉ có chừng đó mà thôi sao? Thật làm ta thất vọng quá, thanh tra Lee Howon.”
Nam Woohyun quả là không hổ danh, y như suy nghĩ của Howon, dù bị đánh trúng điểm yếu hắn vẫn rất tự tin, thậm chí còn nở nụ cười nửa miệng ngạo mạn. Con người này không dễ bị lung lay chút nào nhưng Howon cũng có chuẩn bị trước khi bước vào đây, anh đáp lại hắn với một nụ cười khác:
“Không phải, đó chỉ là bằng chứng để tôi chứng tỏ với Ngài rằng mình không khoác lác khi đến đây thôi. Bây giờ mới là lúc nói chuyện thực sự. Chủ tịch Nam chắc hẳn cũng rất muốn biết kẻ đã giết cả nhà họ Nam 20 năm trước là ai, đúng không?”
“Nếu đúng như vậy thì sao?” Woohyun lạnh lùng trả lời, đôi mắt đã thay đổi một chút, trở nên thâm sâu và mang vẻ nguy hiểm khó lường. “Thanh tra biết kẻ đó là ai à?”
“Trong trường hợp tôi là Ngài, chắc chắn tôi sẽ nghĩ là Kim YoungJin. Kỳ thực hắn đúng là kẻ đáng nghi nhất, nhưng đã bao giờ Ngài nghĩ đến khả năng hắn không phải là kẻ duy nhất nhắm vào nhà họ Nam và Delicacy chưa?”
“Dựa vào cái gì mà anh có thể kết luận như thế? Nếu hắn không hành động một mình thì còn ai nữa mà ta chưa biết vậy?”
“Tôi đã xem lại hồ sơ lưu trữ của vụ án năm đó rồi. Cảnh sát kết luận kẻ phóng hỏa không phải là kẻ giết người, đó là hai nhóm hoàn toàn khác.”
“Gì chứ?!” Woohyun bật cười khi nghe thấy những lời đó, nhưng trong đầu cậu đang bắt đầu phân tích lời nói của Howon. “Thế kẻ phóng hỏa là ai? Chắc thanh tra đây cũng phải biết điều đó rồi mới dám mạnh miệng như vậy, phải không?”
“Tiếc là tôi vẫn chưa điều tra ra được gì cả. Vụ án đó rất phức tạp, hơn nữa đã chìm vào quên lãng quá lâu nên thông tin có thể tìm ra không nhiều. Tôi đang định xin phép Sở cảnh sát cho điều tra lại vụ này. Khi nào có lệnh từ cấp trên, tôi hi vọng nhận được sự giúp đỡ của Chủ tịch Nam và cả Tổng giám đốc Lee Sungyeol để mọi thứ được sáng tỏ. Để minh oan cho những người bị hại.”
Howon nói những lời đó trơn tru và tự nhiên cứ như muốn thể hiện rằng hắn rất thành tâm. Không hiểu sao Woohyun lại cảm thấy có chút ghê tởm. Bọn người này đều là cùng một giuộc cả, những kẻ điều tra vụ án năm đó vì nhận tiền của Kim YoungJin và sợ hãi thế lực của hắn mà để cha cậu chết oan rồi đẩy vụ án vào bóng tối. Còn Lee Howon, hắn nghĩ Woohyun không nhận ra ý đồ của mình khi đến đây sao? Hắn có lòng tốt muốn tìm ra thủ phạm thật hay chỉ là cái cớ để hắn tiếp cận Delicacy nhiều hơn. Mà cho dù hắn thực sự muốn biết chuyện năm xưa thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, vì Kim YoungJin đã chết rồi. Woohyun có đem mạng sống ra cược cũng dám khẳng định tên đó là kẻ đã giết cả nhà mình. Nhưng nếu Lee Howon nói thật thì kẻ đã phóng hỏa là ai và chúng có mục đích gì? Chưa kể đến, Lee Howon đang muốn biết cái gì khi nói ra những chuyện tuyệt mật đó?
“Có lý do gì đặc biệt để anh quan tâm đến chuyện cũ này không, thanh tra Lee? Theo như ta hiểu thì hai chúng ta không có cùng một mục đích thì phải. Cứ cho rằng ta và Sungyeol đúng là người nhà họ Nam năm xưa như suy đoán của anh thì cũng không có lý do để anh nghĩ rằng chúng ta sẽ hợp tác.” Woohyun ngừng lại nhìn thẳng vào mắt hắn trước khi nói tiếp. “Vậy tại sao anh lại đến đây và nói với ta những chuyện này?”
“Vì hai người là nhân chứng duy nhất còn sống, nếu thật sự tiến hành điều tra lại thì dĩ nhiên phải tìm đến ngài Chủ tịch. Hơn nữa, chắc Chủ tịch không biết điều này, ngoài tôi ra vẫn còn một người khác quan tâm đến vụ án đó và cả Tập đoàn Delicacy. Ngài sẽ rất muốn được gặp kẻ đó một lần, vì hắn biết rất nhiều thứ và luôn theo sát mọi hành động của Ngài.”
Woohyun nhướng mắt lên và hơi nghiêng đầu thắc mắc khi nghe điều này, cậu đảo mắt nhẹ một cái rồi lên tiếng hỏi lại.
“Thanh tra đang làm cho ta cảm thấy mơ hồ đấy. Kẻ đó là ai?”
“Một người bạn cũ của tôi. Ngài đã nghe đến cái tên Dino bao giờ chưa, Chủ tịch?”
Howon cố tình nhấn mạnh ở cái tên đặc biệt để dò xét phản ứng của Nam Woohyun. Hắn vẫn không có biểu hiện gì bất thường, khuôn mặt dường như đang suy nghĩ gì đó. Hắn không biết đến sự tồn tại của Jang Dongwoo, cũng không ngờ có một kẻ quan tâm đến vụ án đó còn hơn cả người trong cuộc như hắn. Việc đó cũng có nghĩa Jang Dongwoo không liên quan đến nhà họ Nam hoặc ít ra cậu ta không có mối quan hệ với những người thừa kế của Delicacy.
“Tại sao kẻ đó quan tâm đến Delicacy và chuyện 20 năm trước?” Sau một lúc yên lặng, cuối cùng Woohyun cũng lên tiếng, ánh mắt hắn lạnh lùng như băng và lời nói mang hàm ý đe dọa. “Cố nhân của thanh tra Lee, đúng là ta đang muốn gặp người đó một lần, có vài chuyện phải hỏi hắn rồi đây.”
“Nếu Ngài muốn gặp Dino thì hãy hợp tác với tôi đi, nếu chúng ta điều tra chuyện đó, nhất định sẽ có cơ hội gặp gỡ Dino.” Howon mỉm cười thân thiện một cách tự nhiên nhất có thể nhưng đáp lại anh là vẻ mặt coi thường không che dấu của Nam Woohyun. Hắn cười khẩy một cái rồi trả lời với giọng nói đều đều không chỗ nhấn.
“Cảm ơn đã nói cho ta nghe một chuyện hay như thế này nhưng đề nghị đó, chắc thanh tra Lee cũng biết câu trả lời của ta rồi mà.” Rồi hắn đứng dậy khỏi bàn làm việc, tiến từng bước thật chậm đến trước mặt Howon, khóe môi nhếch lên chậm rãi nói. “Chuyện đó tuyệt đối không thể đâu. Nếu muốn biết điều gì, ta sẽ tự mình tìm hiểu.”
.
Howon bước vào thang máy để đi xuống tầng hầm lấy xe ra về, trong đầu đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. Án binh bất động không phải là ý kiến hay nhưng bây giờ anh có muốn điều tra thì cũng không thể được. Hồi lúc nãy vì muốn nhử Nam Woohyun nên Howon đã nói dối, kì thực sẽ không bao giờ có chuyện Sở cảnh sát cho lục lại vụ án 20 năm trước. Nếu không muốn nó biến mất hoàn toàn thì họ đã chẳng hủy toàn bộ tài liệu có liên quan đi. Mà Howon cũng biết trước Nam Woohyun sẽ từ chối hợp tác với anh, cho dù Delicacy không phải là một tổ chức xã hội đen thì hắn cũng sẽ không tin cảnh sát. Hắn đủ thông minh để biết rằng vụ án đó đã bị chính những người phụ trách điều tra nhấn chìm vào bóng tối. Dù sao thì mục đích của chuyến viếng thăm cũng đã đạt được rồi. Anh chỉ muốn xác nhận mối quan hệ giữa Jang Dongwoo và Nam Woohyun, Lee Sungyeol mà thôi. Từ phản ứng của Nam Woohyun có thể nhận ra hắn không nói dối, Delicacy không biết đến sự tồn tại của Dongwoo. Ba năm trước, cậu ta hợp tác với Muguet để đối phó với Delicacy mà Nam Woohyun và Lee Sungyeol cũng không hề hay biết. Vậy còn L, liệu hắn có mối quan hệ gì với Jang Dongwoo hay không? Theo những gì Dongwoo nói ba năm trước thì cậu ta làm khá nhiều việc cho Muguet. Nhưng cũng không có nghĩa là Dongwoo đang chống lại Delicacy, kết luận như vậy là quá vội vàng. Dongwoo hành động khó hiểu như thế rốt cuộc là vì cái gì? Chắc chắn phải có một lý do khiến cậu ta chưa thể xuất hiện trước mặt Nam Woohyun và Lee Sungyeol. Cậu ta đang chờ đến thời gian thích hợp chăng?
Cánh cửa tháng máy mở ra từ từ khi đã xuống đến nơi, Howon nhìn vào bảng điện tử một chút rồi bước ra tầng hầm để xe, anh khựng người lại khi nhìn thấy người vừa bước xuống một chiếc xe thể thao đắt tiền và đang chậm rãi tiến về phía mình. Đây chính là người đứng đầu thứ hai của Delicacy – Lee Sungyeol. Vẫn như mọi khi, hắn mang khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt hờ hững. Lee Sungyeol đi về phía Howon nhưng không nhìn lướt qua anh dù chỉ một lần, hắn bước ngang qua mặt anh rồi tiến lại chỗ thang máy để lên tầng trên. Howon quay người lại nhìn theo Lee Sungyeol cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại. Trong một khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi, Howon nghĩ rằng hắn đã nhếch môi lên một chút, nụ cười như muốn chế giễu anh, đầy hàm ý coi thường. Howon nắm chặt tay, so với sự thách thức ngạo mạn rõ ràng của Nam Woohyun, Lee Sungyeol giống như một bài toán hóc búa, bí ấn và phức tạp. Không ai xác định được hắn có thể làm gì vì điều duy nhất mà người ta cảm nhận được khi tiếp xúc với hắn chính là sự lãnh đạm. Lee Sungyeol xem thường mọi thứ, đối với người mà hắn đã không quan tâm, kẻ đó sẽ chỉ như con sâu cái kiến, hoàn toàn vô hình trong mắt hắn. Như cái cách hắn coi thường anh lúc nãy vậy.
“Không thân thiện lắm nhỉ.”
Howon lẩm bẩm kết luận một cách mỉa mai rồi đi lại xe của mình. Anh đã cho Delicacy biết đến sự tồn tại của Jang Dongwoo rồi, còn lại phải làm sao là do bọn chúng quyết định. Nam Woohyun nhất định sẽ không bỏ qua chuyện đó và nếu như hắn thực sự nhúng tay vào thì Dongwoo sẽ lúng túng lắm đây. Để xem Jang Dongwoo đối phó với Nam Woohyun và Lee Sungyeol như thế nào. Delicacy, Muguet và Jang Dongwoo đều là những kẻ thông minh hơn người, nếu so sánh thực lực hai bên thì một mình Howon không có đủ khả năng đấu lại với chúng. Đây vốn dĩ đã là một cuộc chiến không cân sức rồi. Thế nên chỉ còn cách để cho bọn chúng đấu nhau thôi, người ngoài cuộc như anh không nên tham gia làm gì.
.
“Hắn đến đây làm gì thế?”
Sungyeol lên tiếng ngay khi bước chân vào phòng làm việc sang trọng của Woohyun. Cậu thong thả tiến đến bộ bàn ghế đặt chính giữa căn phòng và ngồi xuống, ngước mắt nhìn Woohyun như muốn chờ đợi câu trả lời.
“Cậu nói ai?” Woohyun đang đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn cậu. “Nếu là Lee Howon thì hắn đến để xin hợp tác đấy.”
“Hợp tác à?” Sungyeol cao giọng một chút khi nghe thấy câu nói của Woohyun, rồi nhận ra sự châm biếm trong giọng nói và khuôn mặt cậu ta, cậu liền tiếp tục nói. “Chuyện đó làm sao có thể chứ. Lúc nãy tôi gặp hắn ở dưới tầng hầm, tên đó giống như cái đuôi vậy, theo dõi chúng ta suốt mấy năm liền, thật phục sự kiên nhẫn của hắn. Nhưng rốt cuộc là tên đó đã nói gì thế?”
“Lee Howon biết rồi, việc chúng ta giết Kim YoungJin để trả thù và giành lại Delicacy. Nhưng chuyện đó không quan trọng, hắn cũng biết mình không có bằng chứng buộc tội chúng ta. Vấn đề là, hắn nói muốn khơi lại vụ án 20 năm trước vì nó có nhiều uẩn khúc và …” Woohyun trả lời bình thản rồi ngừng lại một chút, cậu đang tự hỏi những điều hắn ta vừa nói có bao nhiêu phần trăm sự thật. “Hắn nói rằng có một kẻ rất lợi hại tên là Dino đang theo dõi hành động của chúng ta.”
“Dino? Tôi chưa nghe cái tên này bao giờ. Lee Howon làm sao biết kẻ đó?” Sungyeol cau mày lại thắc mắc, trong đầu cậu đang bắt đầu phân tích các sự việc và đột nhiên nhớ đến một chuyện. “Hắn có nói đó là người như thế nào không?”
“Không biết, chắc cũng có mối quan hệ nào đó. Hắn sẽ không chịu nói đâu, mà dù hắn có nói hay không thì tôi cũng sẽ tìm hiểu chuyện này.”
Sungyeol không trả lời, cậu quan sát Woohyun một lát rồi khẽ thở dài thật nhẹ trước khi lên tiếng hỏi, không hiểu sao cậu nghĩ mình biết kẻ đó là ai.
“Cậu có tin những gì Lee Howon nói không, Woohyun?”
“Hắn không có lý do để nói dối. Hơn nữa mò đến tận đây như thế này, chắc cũng phải có ý đồ gì đó. Tôi không nghĩ kẻ bí ẩn kia cùng phe với hắn, nếu không Lee Howon đã không cung cấp thông tin đó cho chúng ta. Hắn có lẽ là muốn chúng ta giúp tìm ra kẻ đó thì đúng hơn. Vậy có khi nào người đó cùng mục đích với chúng ta hay không?”
“Kẻ đó cùng phe với Lee Howon hay không tôi không biết nhưng mà tôi nghĩ kẻ đó không cùng phe với chúng ta đâu.” Sungyeol lạnh lùng kết luận, rồi không để cho Woohyun khó hiểu lâu hơn, cậu tiếp tục nói. “Woohyun, có chuyện này tôi chưa nói với cậu. Ba năm trước, ngoài Kang Goo ra vẫn còn một kẻ khác giúp L hoàn thành kế hoạch của hắn. Tên này thực ra mới là kẻ đứng sau tất cả, nếu không có hắn thì L đã không thể chơi chúng ta một vố đau như vậy. Kẻ đó có hành tung rất bí ẩn, hắn biết rõ mọi thứ về chúng ta và hắn làm việc cho Muguet. Tôi nghĩ rằng Lee Howon đang ám chỉ người này đấy.”
“Thật à?” Woohyun quay sang nhìn Sungyeol bực bội, thật không ngờ rằng cũng có lúc cậu ta giấu cậu một chuyện quan trọng như vậy. “Tại sao giờ cậu mới nói hả?”
“Bình tĩnh đi, tôi không muốn nói ra vì chưa có gì rõ ràng, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi. Huống chi lúc đó tâm trạng cậu không được tốt, tôi đã định khi nào tìm hiểu xong mọi chuyện thì sẽ nói với cậu. Giờ Lee Howon lại đến đánh tiếng với chúng ta về kẻ đó, khả năng cao là hắn có liên quan đến chuyện này.”
“Vậy cậu điều tra ra được gì rồi?”
“Chẳng có gì cả. Vốn dĩ đã không có manh mối rồi, số điện thoại hắn dùng để liên lạc với Sunggyu cũng được đăng ký bằng tên giả. Còn về phần Muguet, tôi cũng có tìm hiểu một chút nhưng không dễ dàng, bọn chúng đâu phải tay mơ chứ.”
“Kẻ đó lợi hại như vậy sao? Như thế tôi lại càng muốn gặp hắn một lần. Dù sao cũng không phải vội, kẻ đó nhắm vào chúng ta thì khi cần thiết hắn sẽ tự động xuất hiện thôi. Nhưng cứ để yên cho kẻ khác giở trò sau lưng mình tôi không thích chút nào.”
“Tôi thì không quan tâm lắm, so với kẻ không rõ lai lịch đó thì chẳng phải trước mắt nên nghĩ cách đối phó với Lee Chan Hee hay sao? Tôi vừa nhận được tin nhắn của Jung Hwan là vội về ngay đấy, đã xảy ra chuyện gì bên Nhật thế?”
“Chuyện đó à?” Woohyun trả lời một cách hờ hững. “Chẳng biết Lee Chan Hee ăn nhầm cái gì mà đột nhiên lại muốn giao dịch với chúng ta. Tôi cũng biết hắn sẽ không chịu ngồi yên mà, 3 năm không gây chuyện đã kì lạ lắm rồi.”
“Sao hôm nay lắm kẻ muốn thương lượng vớ vẩn vậy, hết Lee Howon lại đến tên này. Lee Chan Hee cũng phải biết là không bao giờ có chuyện đó chứ, hắn nghĩ sao mà bảo Delicacy giao dịch với Muguet, nghe còn vô lý hơn cả việc chúng ta hợp tác với cảnh sát.” Sungyeol lắc đầu ngán ngẩm, dù vậy cậu vẫn muốn biết lý do Lee Chan Hee dám liều lĩnh đề nghị làm ăn với Delicacy. “Hắn muốn giao dịch cái gì?”
“Lee Chan Hee đang cần gấp một lượng lớn vũ khí để cung cấp cho khách hàng nhưng chỗ hắn vẫn hay mua xảy ra chút vấn đề. Thế nên hắn muốn mua lại lô hàng đang quá cảng ở Yokohama của chúng ta. Dù sao thì chúng ta cũng chưa cần dùng đến nó và hắn còn hào phòng nói sẽ trả gấp đôi số tiền nữa kìa.” Woohyun vừa nói vừa ném tập hồ sơ đang đặt trên bàn làm việc của mình cho Sungyeol, bên trong là bản email đề nghị hợp tác giao dịch của Muguet Lee Chan Hee.
“Nghe đơn giản và hợp lý quá nhỉ? Vấn đề là làm sao hắn biết Delicacy quá cảng ở Yokohama và sẽ cho nhập kho số vũ khí đó. Chẳng phải hắn đã điều tra chúng ta sao?” Sungyeol xem xét một chút rồi đặt xuống, hắn yêu cầu Woohyun phải trực tiếp sang Nhật, Lee Chan Hee không quên chuyện cũ năm xưa, hắn chỉ là muốn trả thù thôi. “Đây rõ ràng là một cái bẫy mà. Tôi không tán thành cuộc giao dịch này. Còn cậu thì sao?”
“Tôi biết, tôi cũng không có ý định sẽ hợp tác gì với hắn. Nhưng trong bản email gửi kèm theo lời đề nghị kỳ quái đó, hắn còn đưa sẵn thời gian và địa điểm tiến hành, cứ như thể hắn tin chắc rằng tôi sẽ nhận lời vậy.”
“Sao tôi thấy có gì đó khả nghi. Lee Chan Hee không phải một kẻ đơn giản, thay vì nói là giao dịch, hắn như đang gây sức ép cho chúng ta vậy.”
“Hắn muốn làm gì kệ đi, dù sao tôi cũng đã từ chối rồi. Bây giờ chúng ta nên …” Woohuyn chưa nói dứt lời thì từ bên ngoài Sin Woo vội vàng bước vào, khuôn mặt lo lắng. Cậu ta không để cho hai người hỏi đã xảy ra chuyện gì liền nói ngay:
“Ông chủ, tôi nghĩ chúng ta không thể từ chối vụ giao dịch này đâu.”
Woohyun và Sungyeol đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang Sin Woo hỏi lại.
“Có chuyện gì thế?”
“Bên phía Lee Chan Hee vừa gửi thêm một email cho chúng ta, trong đó nói rằng, người thực hiện giao dịch sẽ là …” Sin Woo khựng lại một chút, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Woohyun trước khi tiếp tục một cách khó khăn. “Người đại diện cho Muguet thực hiện giao dịch sẽ là Sunggyu.”
“Sao chứ?” Woohyun thốt lên kinh ngạc. “Có thật là Sunggyu sẽ sang Nhật không?”
“Chắc chắn ạ. Tôi đã tìm hiểu rồi, ngày mai anh ấy sẽ sang đó chuẩn bị. Dù chúng ta đã từ chối nhưng Lee Chan Hee vẫn cho gọi Sunggyu sang Nhật, hắn biết rằng ông chủ nhất định sẽ sang đó … .” Sin Woo định nói thêm là “vì Sunggyu” nhưng cậu vội im bặt. Sắc mặt Woohyun đang không được tốt lắm, dựa trên những gì mà cậu hiểu về ông chủ của mình, Sin Woo biết rằng Woohyun đang nổi giận.
“Quả nhiên hắn đã chuẩn bị rất kỹ. Nhưng L để cho anh ấy làm vụ này thật sao? Dựa vào cái gì mà Muguet dám để người ngoài như Sunggyu tiến hành vụ giao dịch đáng giá bạc tỷ đó chứ?” Woohyun không thể tin nổi vào chuyện này, cậu dựa lưng vào thành ghế rồi đưa một tay lên xoa nhẹ thái dương, đăm chiêu nghĩ ngợi. Đã biết Sunggyu sớm muộn gì cũng sẽ tự xuất hiện trước mặt cậu nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy. Dựa trên cách thức hành động thì đây chắc chắn không phải kế hoạch của L, kẻ đứng đầu Muguet tuyệt đối không bốc đồng đến mức đó, chỉ có Lee Chan Hee mới nghĩ ra trò quỷ này. Có điều L thực sự cho phép hắn sử dụng Sunggyu như vậy sao?
“Đây là lý do mà Lee Chan Hee tự tin rằng chúng ta nhất định sẽ nhận lời. Bởi vì nếu là Sunggyu thì chúng ta sẽ không thể từ chối.” Sau một hồi im lặng cuối cùng Sungyeol cũng lên tiếng, cậu ngẫm nghĩ một lát rồi quay lại nói với Woohyun. “Xem ra cậu không thể không đi Nhật rồi.”
“Lee Chan Hee dùng đến cả Sunggyu thì càng khẳng định đây là một cái bẫy. Nhưng mà tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Không đi thì Sunggyu sẽ chết, hắn không sợ L, dù L muốn Sunggyu sống nhưng Lee Chan Hee là em họ mà L rất yêu quý, hắn có quyền quyết định sinh mạng của anh ấy. L lẽ nào lại có thể vì Sunggyu mà đối phó với tâm phúc của mình hay sao? Nhìn cái cách L để Lee Chan Hee tùy ý dùng Sunggyu vào một vụ làm ăn lớn như thế này cũng đủ hiểu vị trí của hắn ở Muguet và sự tin tưởng mà L dành cho hắn cao đến mức nào.”
“Đúng vậy. Chúng ta bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi, đành đâm đầu vào cái bẫy đó thôi.” Sungyeol khẽ thở dài chán nản, Lee Chan Hee vốn không phải là kẻ biết điều, ai biết hắn sẽ làm gì Sunggyu. Chuyện này quả thực rất nguy hiểm. “Hai ngày nữa sẽ tiến hành giao dịch, cậu định khi nào sang Nhật?”
“Ngày mai tôi với Sin Woo sẽ đi, cậu với Jung Hwan ở lại lo công việc của Delicacy, tiện thể điều tra hành tung của kẻ tên là Dino đó.” Woohyun khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, khuôn mặt vẫn bình thản và đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén quen thuộc. “Trước hết cứ tìm hiểu những mối quan hệ xung quanh Lee Howon đã.”
“Tại sao phải điều tra Lee Howon, hắn là thanh tra cảnh sát, Dino giống người của thế giới ngầm hơn. Không phải là rất khó có liên quan sao?”
“Tôi cũng nghĩ thế nhưng lúc nãy Howon đã nói rằng hắn với kẻ đó là “người quen cũ”. Nếu vậy thì nhất định trước đây chúng đã quen biết nhau, hoặc ít nhất Lee Howon biết kẻ đó là ai. Hắn chỉ không muốn nói với chúng ta mà thôi.”
“Người quen của Lee Howon ư, nếu thế thì sẽ là cảnh sát chăng? Không, là cựu cảnh sát thì hợp lý hơn. Nếu Lee Howon phát hiện bên cạnh mình có nội gián của xã hội đen, hắn tuyệt đối sẽ không để kẻ đó lại. Dino hợp tác với L chống lại chúng ta, L nhờ sự giúp đỡ của kẻ đó để đối phó với Sunggyu, Sunggyu là bạn thân của Lee Howon, bây giờ Dino lại có mối quan hệ với Lee Howon nữa. Phức tạp như vậy, tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.” Sungyeol trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi chợt giật mình khi sực nhớ đến một việc.
“Này, Lee Howon biết Sunggyu còn sống chứ?”
“Hắn cõ lẽ không biết Sunggyu còn sống đâu. Ba năm trước hắn theo dõi tôi với Sin Woo khi đến bệnh viện nhưng bị cắt đuôi. Sau đó thì Sunggyu mất tích hoàn toàn, hắn chắc nghĩ rằng anh ấy đã chết rồi, 3 năm làm việc cho Muguet và quản lý Athena, Sunggyu không xuất hiện trước mặt mọi người. Lee Howon chắc không thể ngờ kẻ đứng đầu Athena bây giờ lại là bạn thân của hắn.”
“Tóm lại cứ sang Nhật xem Lee Chan Hee muốn gì đã. Việc ở đây tôi sẽ lo, cẩn thận nhé, Woohyun.” Sungyeol kết thúc câu nói rồi đứng lên, họ cần chuẩn bị một chút trước khi Woohyun sang Nhật. Đó vốn dĩ là địa bàn của Muguet, người của Delicacy sang đó sẽ gặp nhiều khó khăn, nếu không vì Sunggyu cậu nhất định sẽ không để Woohyun đi. “Mang theo nhiều người một chút, hay tôi để Jung Hwan đi theo cậu luôn nhé.”
“Không cần, có Sin Woo là đủ rồi. Cứ để cậu ta ở lại với cậu, một mình cậu quản lý hết Delicacy được sao? Hơn nữa tôi với Lee Chan Hee cũng không phải kẻ xa lạ. Hiểu nhau quá rồi nên sẽ nhanh kết thúc thôi. Miễn là hắn không làm gì quá đáng, nếu không tôi sẽ không tha đâu.”
“Yokohama là cảng biển phức tạp nhất, địa hình hiểm trở với diện tích rộng lớn nên không thể xác định rõ ràng các nguy cơ được. Hơn nữa bọn cầm quyền bên đó chỉ nghe lời Muguet và L thôi, nếu xảy ra chuyện thì cậu chết chắc.”
“Yên tâm đi, chúng ta cũng có trụ sở ở Yokohama, tôi biết phải làm gì mà. Chỉ là tôi vẫn chưa đoán ra L với Lee Chan Hee đang âm mưu cái gì thôi.”
“Tôi nghĩ L chắc cũng không biết Lee Chan Hee định làm gì đâu. Nhưng liệu hắn có để cho Lee Sungjong đi cùng Sunggyu sang Nhật không?”
“Chắc là không, dù L không biết Lee Chan Hee muốn làm trò gì thì hắn cũng sẽ không để cho Lee Sungjong mạo hiểm như vậy. Có nhiều khả năng Sungjong sẽ ở lại Hàn Quốc. Tôi thực sự muốn gặp lại thằng nhóc đó. Ba năm trước Sunggyu cứu mạng cậu ta nhưng lần này Sunggyu cũng không thể ngăn tôi được. Nếu tôi giết Lee Sungjong thì L sẽ hết ngạo mạn. Hắn đã dùng Lee Sungjong như mồi nhử để bắt Sunggyu, cũng nên báo đáp hắn một chút.”
“Tùy cậu, muốn làm gì cũng được.” Nghe Woohyun nói như vậy Sungyeol chỉ biết thở dài, cậu đáp ngắn gọn rồi quay sang hỏi Sin Woo. “Số vũ khí ở Yokohama mà Lee Chan Hee muốn giao dịch trị giá bao nhiêu thế?”
“Súng, đạn, thuốc nổ và cả một số hóa chất nữa, khoảng vài trăm triệu USD.” Sin Woo nhẩm tính một chút rồi mới trả lời. “Lee Chan Hee nói sẽ trả gấp đôi, ý ông chủ thế nào?”
“Gửi email lại cho hắn, nếu đồng ý trả gấp ba, ta sẽ sang Nhật.” Woohyun đứng dậy rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài bức tường kính đón ánh sáng. Bầu trời cuối thu, ảm đạm chán chường và từng đợt mây vần vũ như báo hiệu một mùa đông khắc nghiệt sắp đến.
“Hắn sẽ đồng ý thôi, nếu như hắn muốn dùng nó để đổi lấy mạng của ta thì đây là cái giá quá hời rồi.”
___END CHAP 13___